Chương 44: Mua đồ Tết & Xem phim

Edit: Bàn

Tính đến hiện nay, đây là ngày huy hoàng nhất trong cuộc đời mười mấy năm của Khúc Liệu Nguyên.

Buổi trưa tan học, các học sinh chào tạm biệt lẫn nhau xong, mọi người về nhà nghỉ đông.

Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã vừa về tới nhà, cậu liền lấy 2 tờ giấy khen của mình ra khoe cho mẹ.

Cao Tú Nguyệt quét mắt, theo thói quen tưởng của Tống Dã, khen:

"Tiểu Dã thật không tệ, lại được thưởng rồi, còn hai tờ luôn?"

Nhưng Tống Dã còn chưa đưa giấy khen của mình ra, cười ẩn ý, ra hiệu bà nhìn kĩ lại một chút.

Cao Tú Nguyệt tập trung nhìn vào, vội vàng kêu người:

"Khúc Đại Giang mau ra xem! Tổ tiên họ Khúc nhà anh phù hộ! Con trai anh đạt giải rồi!"

Khúc Liệu Nguyên một tấm Tiến bộ vượt bậc, một tấm

"Cán bộ lớp xuất sắc," còn có Tống Dã một tấm

"Hạng nhất toàn khối," 3 tấm giấy khen dàn hàng treo trên tường phòng bọn họ.

Nghỉ đông chính thức bắt đầu rồi.

Trước Tết Âm lịch vẫn còn một tuần, hai học sinh cấp 3 ở nhà giúp người lớn quét dọn nhà cửa, lau cửa kính.

28 tháng Chạp, trong nhà dọn dẹp xong xuôi, Cao Tú Nguyệt viết ra một list những thứ cần phải mua, cho Tống Dã mang đủ tiền, dẫn theo Khúc Liệu Nguyên, cùng đi mua chút bánh kẹo và các loại hạt cho năm mới, cũng là ý để cho hai người bọn họ cùng đi chơi.

Gần sát Tết âm lịch, trung tâm thương mại cùng siêu thị lớn nhỏ trong thành phố đều kín người hết chỗ, người trên đường cũng nhiều hơn ngày thường không biết mấy lần.

Hai người bọn họ mua đủ những gì cần mua ở Carrefour, lúc tính tiền xếp hàng rất dài, nhân viên thu ngân cũng không thể giúp hai người cất đồ, quét xong mã hàng hoá, lúc Tống Dã cà thẻ, Khúc Liệu Nguyên ở bên cạnh cất đồ vào túi nhựa loại cực lớn, nhét đầy 2 túi lớn.

Hai người chia ra xách mỗi người một túi, Khúc Liệu Nguyên mò ra trong túi mình 2 viên kẹo socola đồng tiền, hỏi Tống Dã: Ăn không?

Tống Dã lắc đầu, Khúc Liệu Nguyên liền bóc ra một viên tự ăn, viên kia thuận tay bỏ vào túi áo, vừa ăn vừa đi theo Tống Dã, khắp nơi đều là người, không cẩn thận chút sẽ lạc mất.

Tống Dã dẫn cậu tới quầy phục vụ, cất 2 túi đồ, lại dẫn cậu lên tầng, tựa hồ muốn đi dạo tầng quần áo trang sức giày mũ kia.

"Không mua quần áo mới đâu," Khúc Liệu Nguyên vội vàng tỏ thái độ,

"Hai cái áo gió bọn mình mua cuối mùa trước mới mặc mấy lần, còn mới lắm, vừa lúc mặc ăn Tết."

Tống Dã:

"Không phải mua cho cậu, tớ muốn mua cho dì Cao đôi giày."

Khúc Liệu Nguyên không muốn bắt hắn tiêu tiền, nói:

"Bả cũng không cần đâu."

Tống Dã nói:

"Đôi giày da của dì đi cũng 6 7 năm rồi đấy? Cậu không để ý à? Phần đế gần như mòn hết rồi."

Khúc Liệu Nguyên sửng sốt, cậu biết mẹ có đôi giày cũ, nhưng không quan sát tỉ mỉ như vậy.

Đi dạo một chút, Tống Dã nhanh chóng vừa ý một đôi giày da nữ, có một lớp bông mỏng bên trong, cũng cao vừa phải, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, không dễ bị lỗi mốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!