Chương 30: Giám định thương tật không thành & Một lá cờ thưởng

Edit: Bàn

Tống Dã nói: "Cậu đừng vui vội, còn phải viết bản kiểm điểm đấy."

"Không sao," Khúc Liệu Nguyên lo lắng trong lòng đã quét sạch, nói, "Chờ tớ viết xong của tớ, tớ viết hộ cậu một bản, cậu không biết thì thôi, tớ giỏi nhất là viết bản kiểm điểm đấy... Khụ khụ khụ."

Cậu nhất thời hí hửng, nói chuyện hơi to, động đến họng, liền ho khan vài tiếng.

"Không sao thật à?" Tống Dã vỗ lưng cậu, nói, "Ngày mai trong ngày, tớ dẫn cậu đi bệnh viện giám định thương tật."

Khúc Liệu Nguyên cười nói: "Không đi được không, tớ chỉ bị đau sốc hông thôi, không cần nghiêm túc thế, Diêu Vọng lần này bị dạy bảo, về sau không động đến tớ nữa đâu."

Tống Dã nói: "Cậu..."

"Tớ biết," Khúc Liệu Nguyên đoán được hắn muốn nói gì, nói, "Tớ biết rồi tớ biết rồi, chờ điện thoại sửa xong, nó trả tớ tiền sửa chữa xong, tớ một câu cũng không nói với nó."

Chuông vào học vang lên, học sinh đang chơi dưới sân trường đều chạy về toà nhà dạy học.

Phòng học lớp Tống Dã ở tầng 1, mấy bước là đến, còn Khúc Liệu Nguyên ở trêи tầng 2 thì mất thời gian hơn, lấy bừa trong túi đồ ăn mấy món lớn một chút, bánh mì bánh quy các loại, nhét cho Tống Dã, nói: "Mấy cái này cậu ăn đi, chắc chắn cậu cũng chưa ăn tối."

Tống Dã nhận, dặn dò cậu nói: "Cậu đừng bàn chuyện bồi thường với Diêu Vọng, có việc thì tớ tìm nó."

"Nhưng mà tớ..." Khúc Liệu Nguyên còn muốn nói.

Tống Dã chỉ hành lang phía tây, nói: "Kìa, thầy Toán của cậu lên tầng rồi!"

Khúc Liệu Nguyên hơi sợ thầy Toán, vừa nghe đã cầm túi bỏ chạy, chạy mấy bước thì nhớ ra tiết 2 là tiết tự học chứ không phải là Toán, lại quay người về, đi giật lùi, vừa hô về phía Tống Dã: "Buổi chiều là tớ nói vớ vẩn! Hai ta tuyệt đối không thể mỗi người một bên, tốt sẽ tốt cả đời!" Mới chịu xoay người chạy đi.

"..." Tống Dã nhỏ giọng mắng, "Ngốc."

Sáng ngày tiếp theo, sau khi khu nội trú tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, các lớp giải tán.

Khúc Liệu Nguyên tám nhảm đôi câu với Giang Ba, thấy Tống Dã ở sân tập vẫy tay gọi cậu cùng đi, cậu liền vừa nói chuyện cùng Giang Ba, vừa đi về phía Tống Dã.

Khi lại gần, Tống Dã thấy cậu lại ho khan, hỏi: "Sao vẫn ho thế?"

Khúc Liệu Nguyên ho khoát khoát tay, ý bảo mình không có việc gì.

Giang Ba lại tố cáo nói: "Tống Dã ông mau quản nó đi, nó khụ khụ cả đêm, tôi bị nó ho tỉnh mấy lần, hôm qua tôi với nó đi tắm, tôi thấy ngực nó bị bầm tím rồi, nó còn dám bảo không có việc gì."

Tống Dã thay đổi sắc mặt, kéo Khúc Liệu Nguyên, nói: "Đi, đi với tớ ra phòng y tế."

Khúc Liệu Nguyên còn nói: "Không đi không đi, tớ không sao thật mà."

Tống Dã không nói lời nào, cứng rắn kéo cậu đi.

Nữ bác sĩ trực ban trong phòng y tế cũng mới rời giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, tóc còn chưa chải.

Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên đi vào, cô thấy Khúc Liệu Nguyên ho khan, tưởng học sinh này bị mấy bệnh vặt thông thường như nóng trong người hoặc cảm lạnh, tìm lí do nói: "Hai đứa ăn sáng xong hẵng trở lại, cô phải sắp xếp thuốc trước đã."

"Không chờ được, nó ho cả đêm rồi." Tống Dã lại nhìn ra lí do qua loa lấy lệ của bác sĩ, nói, "Em trai em hôm qua bị người ta đánh, nghiêm trọng lắm, cô nhanh xem một chút đi ạ."

Bác sĩ trường giật mình nói: "Đánh? Ai đánh em ấy?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Cô, cô đừng nghe ảnh, chỉ là va một phát thôi, không có việc gì."

Bác sĩ trường bảo cậu vén áo lên, nhìn chỗ đau của cậu.

Đêm qua đi tắm cậu đã nhìn qua, lúc đó vết bầm chỉ to bằng đồng xu, ngủ một đêm, diện tích vết bầm lan to bằng nắm tay, chính giữa còn biến thành màu tím bầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!