Chương 3: Socola viên & McDonald

Edit: Bàn

Sắp tới ngày Quốc tế Lao động, lúc này "ngày 1 tháng 5" vẫn là một kì nghỉ dài, tổng cộng có 7 ngày nghỉ lễ.

Lớp 9 sắp tốt nghiệp cấp 2 phải học bù. Thời gian đếm ngược đến kì thi trung học trên bảng tin ngày một ít đi.

Tống Dã trước giờ không sợ việc học, học bù vẫn vui vẻ hạnh phúc như thường.

Khúc Liệu Nguyên thì không được thế, ngồi học bù trông như ốc sên thiếu nước, hấp hối rã rượi.

Vất vả kiên trì đến lúc học bù kết thúc, các giáo viên tăng ca cũng đều rất mệt mỏi, kì nghỉ dài hạn sắp tới, thầy trò có thể cùng nhau thả nghỉ một ngày.

Tiếng chuông tan học hôm nay vừa vang lên, Khúc Ốc Sên lập tức hồi sinh tại chỗ, tuỳ tiện nhét sách vở vào cặp.

Văn Thông ngồi đằng trước quay người lại hỏi cậu: "Tiểu Khúc, mai làm gì?"

"Chưa nghĩ ra, chắc là... ở nhà làm đề rồi." Khúc Liệu Nguyên đau buồn nói, "Mẹ tớ mấy ngày ở nhà không đi làm, chắc chắn không cho tớ ra cửa!"

Văn Thông là một tên bạn xấu, không dạy cậu điều tốt, nói: "Cậu thấy mẹ cậu không ở đó thì chạy qua thôi, sang nhà tớ chơi."

Khúc Liệu Nguyên không muốn làm đề, muốn đi chơi, nói: "Để tớ xem thế nào, chạy được thì chạy. Đi trước nha."

Cậu bước ra từ sau bàn định rời đi, Văn Thông vươn chân ngáng cậu, cậu nhanh nhẹn nhảy lên, Văn Thông chưa kịp cười, cậu quay người rồi nhấc chân lên, lực chân chưa thu lại, hô một tiếng liền đá phải Văn Thông trước mặt. Văn Thông vội vàng không kịp chuẩn bị, hoảng sợ co rụt lại về phía sau, nếu đằng sau không phải là bàn học thì suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất.

Khúc Liệu Nguyên không định đá vào mặt người ta, thu chân về. Hai người ra dáng giống nhau mà ôm quyền.

Văn Thông giả mù sa mưa: "Khúc thiếu hiệp công phu khá quá."

Khúc Liệu Nguyên cười hì hì: "Đa tạ, đa tạ."

Đằng trước phòng học, Tống Dã cầm cặp đứng cạnh bục giảng, vẻ mặt buồn chán chờ Khúc Liệu Nguyên qua đây, cùng cậu về nhà.

Ra cửa, Khúc Liệu Nguyên cũng không đi đường tử tế, lắc lắc lư lư đụng vào vai Tống Dã một cái, Tống Dã đẩy trở về, cậu lại đụng sang, lặp lại vài lần, hai người ủn ép nhau xuống tầng như vận động viên bóng bầu dục. Khúc Liệu Nguyên còn hô khẩu hiệu theo nhịp: "Hây hô! Hây hô! Hây hô! Hây!"

Chủ nhiệm lớp đứng ở cầu thang tầng 1: "..."

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên chào theo kiểu đội ngũ thiếu niên tiền phong: "Chào thầy Trương!"

Giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp nói: "Đừng chỉ biết mỗi chơi, về nhà sửa hết đề làm sai đi. Không biết thì qua hỏi Tống Dã, hoặc là qua nhà thầy hỏi thầy."

Khúc Liệu Nguyên suýt nữa hiện nguyên hình ốc sên, nói: "A..."

Chủ nhiệm lớp nhịn cười nói: "Đi thôi đi thôi."

Tống Dã nói: "Tạm biệt thầy Trương."

Giờ vàng buổi tối, đài truyền hình đang phát sóng bộ phim truyền hình mới "Lượng kiếm," một nhà ba người Khúc gia vừa ăn cơm vừa xem TV cùng nhau. Đến cảnh đông người, hình ảnh trên TV loé loé, mặt người từ bình thường biến sắc thành màu da cam, vừa chói vừa lẫn lộn.

Khúc Liệu Nguyên bấm điều khiển thử chỉnh chỉnh, nhưng vô ích.

"Đèn TV lại bị lỗi rồi." Khúc Đại Giang nói, "Hôm nay xem tạm, mai gọi người đến sửa."

Cao Tú Nguyệt nói: "Thôi kệ đi, ngày mai vừa lúc Tiểu Khúc được nghỉ lễ, anh dẫn con vào thành phố đi dạo một tí, mua cái mới luôn."

"Không phải sửa! Mua TV mới!" Khúc Liệu Nguyên hoan hô một tiếng, nói, "Sửa bao nhiêu lần, cái TV này còn hơn con 2 tuổi đấy, nên thay từ lâu rồi."

Khúc Đại Giang có chút không nỡ, nói: "Hồi đó ba tiết kiệm hơn một năm lương mới mua, hồi đó là mới nhất tốt nhất, bên trong toàn là linh kiện của Panasonic."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!