Chương 23: Mũi tên Cupid & Hệ thống Saipan

Edit: Bàn

Giả sĩ quan dẫn đội ngũ đi huấn luyện, tiểu sĩ quan này thực ra mới có 19 tuổi, không lớn hơn các học sinh là mấy, cũng là lần đầu tiên tới huấn luyện học sinh, mới đầu lúc hô khẩu hiệu và truyền đạt mệnh lệnh, thoạt nhìn còn căng thẳng hơn cả học sinh, mấy lần về sau mới bắt đầu ổn định dần.

Sau khi tập xong nghỉ, nghiêm, và điểm số, trưởng sĩ quan huấn luyện thổi còi nghỉ ngơi, các học sinh có thể nghỉ 15 phút, đi uống nước hoặc đi vệ sinh.

Tiểu Dã! Đội ngũ vừa giải tán, Khúc Liệu Nguyên liền hoan hô nhảy đến trước mặt Tống Dã, thích thú nói,

"Không ngờ bọn mình cũng có thể đứng cùng một đội!"

Tống Dã cũng cười, nói:

"Tớ cũng không ngờ đâu, lớp bọn tớ nam ít quá."

Giả sĩ quan vẫn đứng tại chỗ, nghe được hai người bọn họ nói, nghĩ thầm, không phải lúc nãy chính nam sinh này xin sang đội ngũ lớp 7 à? Liền dùng biểu cảm có chút buồn cười nhìn Tống Dã.

Tống Dã nhìn anh cười một cái, có ý muốn anh đừng nói ra. Sĩ quan huấn luyện mặc dù không hiểu, nhưng vẫn hiểu ý gật gật đầu, không nói gì nữa.

Khúc Liệu Nguyên đẩy Tống Dã cùng đến bên cạnh bãi tập, nơi đó thả thùng nước lọc cho bọn học sinh huấn luyện quân sự uống.

Vừa uống nước, Khúc Liệu Nguyên vừa đong đưa lúc lắc, đụng bả vai vào Tống Dã, tỏ ý vui mừng, đụng mấy lần, chợt nhớ ra chuyện chiều cao, nói:

"Tớ còn chưa phát hiện ra, từ khi nào cậu cao hơn tớ rồi vậy?"

Kì thực Tống Dã hôm nay cũng mới phát hiện ra chuyện này, trong lòng có chút đắc ý, ngoài miệng khiêm tốn nói:

"Tớ cũng không để ý, chắc là do nghỉ hè mỗi ngày rèn luyện với cậu, thúc đẩy xương phát triển, thế là tớ cao lên thôi."

"Thế sao tớ không cao lên? Mà giờ hời cho cậu rồi." Khúc Liệu Nguyên khó chịu nói,

"Cậu cao hơn tớ, không cho tớ đường sống nữa."

Tống Dã ngạc nhiên nói:

"Cậu nói thế là sao? Trách tớ ở trêи cao hít sạch oxy, hại cậu không có mà hít à?"

"Lúc đầu cậu đã đẹp rồi, giờ còn cao hơn tớ," Khúc Liệu Nguyên nói,

"Sau này bọn mình đi trêи đường sẽ không có ai nhìn tớ nữa, tất cả chỉ nhìn cậu thôi, anh điẹp troai." Hai chữ cuối cùng cậu còn học theo cách phát âm tiếng Quảng Đông trong phim Hồng Kông.

Tống Dã nhìn cậu cười, nói:

"Thế tớ nhìn cậu nha, cậu đẹp trai như này."

Khúc Liệu Nguyên rung đùi đắc ý, uống mấy ngụm nước, lại nói:

"Lúc nãy vào sân, tớ dẫn đội đi qua trước mặt cậu ấy, cậu có thấy trêи người cậu cắm đầy mũi tên không?"

Tống Dã nghe không hiểu, hỏi: Mũi tên cái gì?

Khúc Liệu Nguyên khoa trương giật mình về phía sau, nói:

"Mũi tên Cupid ấy! Tập thể nữ sinh lớp tớ đều bắn tên về phía cậu, piu piu! Piu piu!" Cậu một tay cầm chai nước, bắt đầu vòng quanh Tống Dã làm động tác bắn tên liên tục, dường như dùng sạch mũi tên trong tay bắn đầy người Tống Dã từ trêи xuống dưới rồi.

Tống Dã: ...

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy chơi rất vui, cười ha ha, một hơi uống sạch nước trong tay, ném chai rỗng vào thùng trống bên cạnh, lại tiện tay nhặt chai người khác uống xong vứt lung tung thả vào trong thùng.

Hai người uống nước xong, cùng nhau trở về, từ xa xa nhìn thấy, ở vị trí luyện tập của đội ngũ lớp 7, có người ngồi một mình trêи sân cỏ, trong bán kính 3m tính từ cậu ta, không một ai ngồi. Ở sân huấn luyện náo nhiệt này, vòng tròn này trông có vẻ lạc lõng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!