Chương 18: Chuyện nên làm & Mặt trời tháng 8 chói chang

Edit: Bàn

Trên xe rối như tơ vò nhốn nháo loạn tùng phèo, trẻ con khóc người lớn gào.

Hướng dẫn viên du lịch cầm loa kêu la, không ai để ý cô ta, đám người tour du lịch đen không khống chế được cục diện nữa.

Nơi này là một trấn trong khu Xương Bình, mặc dù có vẻ giống nơi đồng không mông quạnh, nhưng vẫn gần hoàng thành, đường sá chi chít, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, xe cứu thương mười mấy phút đã đến, còn tới tận 2 chiếc.

Hơn nữa quả thật đi theo xe cứu thương là một xe cảnh sát. Bệnh viện nhận được thông báo đến khám, vừa nghe thấy

"vụ việc có quy mô lớn," liền nhanh chóng báo cảnh sát.

Kết quả mọi chuyện là --

Tống Dã gọi 120 nói dối

"hơn 40 người ngộ độc thức ăn" bị chú cảnh sát chỉ trích và dạy dỗ nghiêm khắc.

Khúc Liệu Nguyên hầu bên người Tống Dã, hai anh em có nạn cùng chịu mà bị phê bình cùng nhau.

"Chú cảnh sát, chú đừng mắng anh cháu nữa," Khúc Liệu Nguyên thành khẩn lên tiếng xin xỏ,

"Đều là tại cháu nảy ra chủ ý cùi bắp, anh cháu cứ bảo cháu kệ đi, tại cháu không muốn kệ chỉ muốn gây chuyện."

Vị cảnh sát phê bình bọn họ là một người cao gầy, khuôn mặt cùng cổ đều bị rám nắng đỏ đen, nhưng hai mắt rất sắc bén, nhìn trên dưới Khúc Liệu Nguyên một chút, nói:

"Cháu nói nó là anh cháu, thì đương nhiên ai làm anh người đó chịu trách nhiệm rồi."

Đúng vậy, Tống Dã thấp thoáng lo lắng không chỉ là bị phê bình đơn giản như vậy, vội vàng gật đầu nói,

"Đều là trách nhiệm của cháu, không liên quan gì đến em cháu hết."

Những người khác cũng bước xuống xe, các du khách tụ lại một chỗ, nhìn Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên bị mắng xa xa, còn tụm năm tụm ba thấp giọng trò chuyện với nhau cái gì.

Còn có mấy vị cảnh sát đang nói chuyện cùng đám người hướng dẫn viên du lịch, mấy người đàn ông khuôn mặt hung ác đi cùng hướng dẫn viên du lịch lúc này cúi đầu khom lưng đưa thuốc lá cho cảnh sát, bị cảnh sát cự tuyệt.

Không có ai bị ngộ độc thức ăn, sợ bóng sợ gió một hồi, xe cấp cứu phải vội vàng trở về, phải trả tiền cho 2 chiếc xe cấp cứu cùng nhân viên y tế đến khám trên xe.

Tài xế xe cấp cứu không biết nên tìm ai đòi tiền, cầm hoá đơn tìm đến vị cảnh sát cao gầy đang nói chuyện cùng Tống Khúc.

"Vốn là ai gọi 120 thì người đấy trả."

Cảnh sát cầm hoá đơn nhìn, nói, Ố, 500 tệ?

Tống Dã: ...

Khúc Liệu Nguyên giật mình nói:

"Gọi 120 cũng phải trả tiền sao?"

Cảnh sát buồn cười nói: "Thế cháu nghĩ sao? Đây là người ta thấy sự tình có nguyên nhân, không muốn tính toán, không muốn phạt tiền các cháu, chỉ tính mỗi chi phí, coi như tốt lắm rồi. Tài nguyên công cộng là để thuận tiện cho quần chúng, ai muốn gọi cho vui?

Nếu đến lúc có bệnh nhân cần xe cấp cứu tới gấp lại không có, thì làm sao bây giờ?

"Khúc Liệu Nguyên khiêm tốn thụ giáo, vừa nhỏ giọng hỏi Tống Dã:"Bọn mình còn bao nhiêu tiền?Tống Dã nói:Không nhiều lắm.

"Khúc Liệu Nguyên vừa gấp vừa tủi thân nói:"Vậy làm sao bây giờ?"

Tống Dã không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!