Edit: Bàn
Mười mấy năm trước, khi xưởng 407 đang phát triển, với tư cách là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố, Sở Giao thông đã đặc biệt mở tuyến xe bus này để chăm sóc mấy nghìn nhân viên, bến cuối cùng nằm ở ngay cổng nhà xưởng. Mỗi cuối tuần và ngày lễ, chuyến xe này sẽ đầy ắp người, hành khách đều là người trong xưởng, tất cả đều biết nhau và có chuyện để nói, trên đường luôn nhộn nhịp.
Hai năm qua, cảnh tượng đó không tồn tại nữa. Và với việc chuyển đổi thất bại, lại dừng sản xuất lần nữa, nhân viên trước kia người thì bị sa thải, người thì chuyển đi, người thì chuyển nhà. Chuyến xe bus này càng trở nên đìu hiu.
Hôm nay, khi xe bus dừng ở bến cuối cùng ngoài cổng nhà xưởng, trên xe chỉ còn hai học sinh cấp 3 về nhà.
Hai người bọn họ xuống xe, không ai nói lời nào.
Bầu trời u ám cả buổi bắt đầu tuyết rơi lả tả. Ngày mai sẽ là Tết Nguyên tiêu, 15 tháng Giêng bật đèn tuyết, năm nay chắc sẽ mùa màng bội thu.
Tống Dã cả đường không cởi mũ, Khúc Liệu Nguyên xuống xe bị gió tuyết thổi lạnh nên cũng đội mũ lên.
Chào đón bọn họ là cổng sắt đã cũ kỹ, rỉ sét và đã khoá chặt của nhà xưởng. Phòng bảo vệ đã giải tán từ lâu, xưởng chỉ bố trí hai nhân viên bảo vệ trực, thay phiên nhau gác ở bốt. Để đảm bảo an toàn, ở đây bình thường chỉ mở một cửa nhỏ đủ để xe điện ra vào.
Tống Dã đi về phía trước, băng qua cửa nhỏ vào xưởng. Khúc Liệu Nguyên theo sau hắn, cũng đi vào.
Chú trực ban là đồng nghiệp phòng bảo vệ của Khúc Đại Giang, cũng là người quen nên đặc biệt ra khỏi bốt để chào hỏi Khúc Liệu Nguyên, còn hỏi thăm chuyện nhà cậu. Chờ đến khi cậu và chú nói chuyện xong, Tống Dã đã đi được mấy chục mét.
Cậu tạm biệt chú, lưng đeo cặp, dồn sức đuổi theo. Còn cách vài bước thì cậu lại thả chậm lại, đuổi theo rồi thì nói gì được? Đây là Tống Dã vốn không muốn để ý cậu.
Nếu như, nói là nếu như, thực sự phải chia tay, ở trường còn dễ, tìm lão Thôi nói một tiếng để chuyển chỗ hai người họ đi, cậu đừng lượn lờ trước mặt Tống Dã là được. Nhưng về nhà thì sao? Hai người bọn họ vẫn ở chung một phòng. Không thì, cậu sang phòng ba mẹ đi, dù sao ba mẹ cũng không về nhà.
"Kết hôn" giữa con trai và con trai thực sự như trò đùa, muốn "ly hôn" cũng rất đơn giản, chỉ cần nói chia tay là có thể chia sạch sẽ. Không như con trai và con gái, kết hôn rồi muốn chia tay thì phải đến nơi đặc biệt để làm giấy chứng nhận, nếu có con thì còn phân chia chuyện con cái, có thể kéo dài phút nào được phút đó.
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ lung tung một hồi, nghĩ đến mức mắt vừa xót vừa sưng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tống Dã đi phía trước. Hôm nay Tống Dã mặc toàn đồ đen, áo phao lông vũ đen, quần đen giày đen, đi trong tuyết bay khắp trời, nhìn không thấy mặt, trông như nam chính bí ẩn trong truyện tranh thiếu nữ.
Tuyết rơi nhiều hơn lúc nãy, từng bông tuyết xoay vòng rơi xuống, càng lúc càng dày. Nhà xưởng vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ trên đường, màn tuyết che phủ bọn họ, trong mơ hồ khó có thể thấy xung quanh.
Khúc Liệu Nguyên giật mình, cảm giác quen thuộc này, không phải là?
"Tiểu Dã." Cậu gọi tên Tống Dã một lần, âm thanh bị gió tuyết át đi, liền cao giọng gọi lần nữa, "Tống Dã! Cậu đứng lại!"
Tống Dã dừng bước.
Khúc Liệu Nguyên tiến lên nửa bước, nói: "Cậu còn nhớ không? Lần đầu tiên cậu hỏi tớ, có muốn mãi mãi ở bên cậu không, hôm đó... cũng có tuyết rơi."
Hôm đó cũng là thời tiết này, cũng là cảnh tượng này, cậu cũng mù mờ bối rối đuổi theo sau Tống Dã.
Lần trước, cậu hi vọng có thể cho Tống Dã chút ấm áp và đồng hành nhỏ nhặt.
Lần này, cậu hi vọng Tống Dã vẫn cần chút ấm áp và chút đồng hành mà cậu có thể cho.
Tống Dã quay lưng về phía cậu, không nhúc nhích.
Đối với cậu, đây giống như là thờ ơ, không khỏi cảm thấy thất vọng. Đã lâu như vậy, Tống Dã có lẽ đã quên rồi, cho dù không quên cũng không muốn để trong lòng nữa.
"Có phải cậu đã," Cậu lại tiến lên nửa bước, hỏi một cách khó khăn, "Không còn yêu tớ nữa?"
Khi hỏi ra câu hỏi này, cậu có cảm giác khó thở, cổ họng thít lại, như thể liếc mắt là có thể nhìn thấy cuộc sống bức bối tự mình vượt qua, không còn Tống Dã trong tương lai mấy chục năm nữa.
Lưng Tống Dã phập phồng hít thở một cách rõ ràng, như là hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Khúc Liệu Nguyên căng thẳng nghẹn lời, Tống Dã sẽ trả lời cậu thế nào?
Nhưng Tống Dã không lên tiếng, chỉ quay đầu lại, dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn Khúc Liệu Nguyên. Ánh mắt đó khó có thể miêu tả.
Khúc Liệu Nguyên đờ đẫn đứng đó. Cậu không hiểu rõ hoàn toàn ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt, nhưng cậu thấy rõ, đôi mắt kia như nước hồ vừa tĩnh lặng vừa ẩn giấu sóng trào. Trong nền tuyết trắng bay lượn, đôi con ngươi đen bóng, nhưng viền mắt lại ửng đỏ, và ẩm ướt một cách rõ ràng. Tống Dã đã khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!