Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên cầm tiền quay về phía trước bỏ xu. Tài xế lái xe, liếc mắt nhìn cậu, có lẽ là thấy đứa nhóc này thú vị, còn cười với cậu một cái.
Nhưng đến khi cậu quay về, Tống Dã không muốn nhìn cậu như lúc nãy nữa, quay đầu sang bên kia.
Cậu cũng không biết nên nói gì, im lặng đứng bên cạnh.
Hôm nay thời tiết không đẹp, sáng sớm dậy đã nổi gió vù vù. Dự báo thời tiết vốn là nói trời nắng, nhưng đã đến trưa mà vẫn chưa thấy mặt trời, ngoài cửa sổ mù mịt. Chuyến xe bus này vừa cũ vừa lỗi thời, không có hệ thống sưởi, khi xe chạy hoặc phanh lại thì rung lắc, trong xe còn rất lạnh. Tâm trạng người ta cũng theo đó mà cảm thấy áp lực gấp bội.
Hai người nắm cùng một cây cột vịn. Tống Dã đeo găng tay len màu đen, Khúc Liệu Nguyên thì quên đeo, có thể đã làm rơi trong ký túc xá, chính cậu cũng không nhớ rõ. Găng tay của cậu và Tống Dã là cùng kiểu dáng.
Cột vịn lạnh cóng, cậu kéo ống tay áo xuống một chút, bọc nửa bàn tay lại thành "găng tay," còn cẩn thận quan sát vẻ mặt Tống Dã. Ban nãy nếu không lấy một tệ kia, có phải Tống Dã sẽ nói gì đó với cậu không?
Móng tay ngón cái của cậu vô thức cào tới cào lui trên cây cột thép không gỉ, rầu rĩ suy nghĩ trong lòng: Muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng sao? Phá thế nào? Cũng sắp về cùng một nhà rồi, đâu thể không nói chuyện mãi.
Trong 2 ngày này, cậu tràn đầy mâu thuẫn, không muốn dễ dàng cúi đầu nhận thua với Tống Dã, nhưng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc thứ mình mong muốn là gì, cảm thấy bực bội vì Tống Dã đối xử với cậu như một đứa trẻ không có chính kiến, nhưng lại không thể không thừa nhận, mình thực sự có lẽ khá giống trẻ con, không hiểu gì hết.
Cậu cảm thấy mình vẫn còn hơi trẻ con, cố tình đổi chỗ ngồi, rồi liên tục tìm người khác chơi đùa. Nói thẳng ra là xấu tính như hồi nhỏ, mỗi khi cãi nhau hục hặc với Tống Dã là sẽ tìm Văn Thông hoặc những người bạn khác chơi, còn phải gióng trống khua chiêng mà chơi, chính là muốn để Tống Dã thấy: Cậu không quan tâm tớ, tớ vẫn có thể sống sống rất vui rất ổn.
Thực ra làm sao cậu không biết, cho dù là còn bé hay hiện tại, khi căng thẳng với Tống Dã như vậy, cậu hoàn toàn không ổn, cũng không vui. Giận dỗi khi còn nhỏ cuối cùng luôn là cậu tìm Tống Dã hoà giải, bây giờ... cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ rằng phải trả lại hết tất cả thành tích tốt mà vất vả lắm mới thay đổi được.
Hay là? Cậu nhượng bộ trước đã, xin lỗi Tống Dã, đến khi ổn rồi thì hẵng nghiêm túc trò chuyện, nói về suy nghĩ và thắc mắc của cậu với Tống Dã.
Chỉ cần Tống Dã chịu nghe cậu nói tử tế, đừng chưa nói hết đã giận, cũng đừng lấy chuyện chia tay ra uy hiếp cậu nữa.
Làm vợ chồng ấy mà, luôn có những lúc cãi vã. Ngay cả ba mẹ, tình cảm tốt như vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau đỏ mặt, chỉ cần một trong hai người chịu cúi đầu nhận sai trước, thì có gì không qua được đâu?
Cậu nghĩ đi nghĩ lại như thế, quyết định nên là tự mình tiến lên làm người cúi đầu nhận sai trước.
Lần này xe bus chỉ qua 3 bến đã đến trung tâm thành phố, hai người bọn họ về nhà vẫn cần đổi sang chuyến xe bus khác. Hai người vốn đang đứng ở cửa sau, xe dừng lại, Tống Dã liền xuống xe, Khúc Liệu Nguyên vội nhấc chân đuổi theo.
Tuyến xe hôm nay cũng đúng lúc, vừa xuống chuyến này, xe về xưởng cũng nối đuôi tới, Khúc Liệu Nguyên lại cùng Tống Dã lên chuyến xe này.
Tống Dã thả tiền ở đằng trước, nói với tài xế: "Hai người."
Khúc Liệu Nguyên theo sau liền hơi vui mừng, điều này có phải chứng minh rằng Tống Dã cũng không muốn chiến tranh lạnh tiếp với cậu không?
Nhưng sau khi Tống Dã lên xe thì đi thẳng đến một chỗ trống một người cạnh cửa sổ, rõ ràng trên xe vẫn còn nhiều chỗ trống hai người.
Khúc Liệu Nguyên lại không hiểu hắn có ý gì, do dự đi tới, không tìm chỗ trống để ngồi mà lại đứng cạnh Tống Dã, toàn thân lộ ra ý nịnh nọt.
Xe bus lần này mới hơn, vé xe là 2 tệ, trong xe có hệ thống sưởi, ấm hơn chuyến xe lúc nãy rất nhiều. Khúc Liệu Nguyên đứng vững xong, vắt hết óc nghĩ ra lý do hay để bắt chuyện, đúng rồi, cậu có thể mượn Tống Dã cái găng tay!
"Tiểu Dã." Cậu gọi Tống Dã một tiếng, bản thân cũng thấy cổ họng khô khốc. Cậu quá căng thẳng, bọn họ đã hai ngày không nói lời nào. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Cậu còn chưa kịp nói mượn găng tay, Tống Dã đã cầm mũ áo khoác lông vũ, chụp kín lên đầu.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Bị mũ ngăn cản, từ góc đứng của cậu hoàn toàn không thấy mặt Tống Dã, càng không thể đoán được rốt cuộc Tống Dã đang nghĩ gì.
Nhưng cậu hiểu, đây là ý từ chối giao lưu với cậu.
Xe bus chậm rãi lái ra khỏi trung tâm thành phố, toà nhà bên đường càng lúc càng ít. Đoạn đường giữa nhà máy quốc doanh 407 trước đây và trung tâm thành phố gần như là vùng hoang vu, thỉnh thoảng có một hai ngôi làng nhỏ và đồng ruộng. Mùa này chỉ có cỏ khô và cây dại, kết hợp cùng bầu trời âm u hôm nay, trông cực kỳ thê lương.
Khúc Liệu Nguyên không rời khỏi Tống Dã, cậu vẫn đứng đó, dùng một cánh tay ôm cột để mình đứng vững hơn.
Tống Dã vẫn đội mũ, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!