Chương 114: Con trai & Cãi nhau

Edit: Bàn

Sau khi kết thúc thăm hỏi, Tống Dã đi ra không thấy Khúc Liệu Nguyên, đoán được có lẽ lại giống lần trước, lại đến văn phòng từng tới lần trước để tìm cậu.

Khúc Liệu Nguyên đang hỏi han anh quản giáo: "Liên quan đến công an có những ngành gì? Trường cảnh sát có phải đều quản lý theo hướng quân sự không? Là ai ai cũng có thể cầm súng sao?"

Anh trai này còn chưa trả lời, Tống Dã đã gọi ở ngay cửa: "Khúc Liệu Nguyên!"

Khúc Liệu Nguyên bị hắn đột nhiên gọi lớn làm giật mình, vội cầm cặp sách ở bên cạnh rồi đứng dậy.

Anh trai kia nhíu mày, nhưng thấy là người nhà của em trai này nên vẫn dùng giọng điệu khá ôn hoà nói: "Không thấy đây là đâu à? Không được nói to làm ồn."

Tống Dã đanh mặt lại, nói: "Em xin lỗi."

"Anh em không cố tình đâu." Khúc Liệu Nguyên hơi xấu hổ, nói với người ta, "Anh, em đi đây, lần sau gặp lại, bánh quy em để cho anh ở đây."

Quản giáo nói: "Em giữ lại, anh không ăn thật, nhanh cầm về đi."

Khúc Liệu Nguyên đeo cặp, kéo Tống Dã bước nhanh.

Cả đường không dám nói nữa, ra ngoài cửa lớn, đến bến xe bus chờ xe, Khúc Liệu Nguyên mới trách móc Tống Dã: "Lúc nãy sao cậu to tiếng thế?"

"Cậu lại nói lung tung gì với người khác đó? Lần trước đã nói với cậu rồi, đừng nói nhiều với người ở đây, sao cậu không nhớ?" Tống Dã lại trách ngược lại cậu.

"Tớ không nói lung tung." Khúc Liệu Nguyên nhìn sắc mặt hắn, đoán được gì đó, hỏi, "Là... chú Tống làm sao à? Người không khoẻ? Chân lại đau hả?"

Tống Dã nói: "Không, ổng khoẻ lắm."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Thế có phải chú lại nói gì cậu không? Một năm mới gặp mấy lần, muốn nói thì để chú nói mấy câu, cậu đừng để trong lòng nhé."

"Tớ là đang nói cậu!" Tống Dã bị đâm trúng nỗi lòng, hung dữ nói, "Ai cho cậu hỏi lung tung chuyện của tớ với ba tớ?"

Khúc Liệu Nguyên: "... Không hỏi thì không hỏi."

Cậu cũng hơi cáu, dịch sang bên cạnh hai bước, cách xa Tống Dã.

Trong lòng Tống Dã có hơi khó chịu, ý định ban đầu của hắn không phải là muốn nổi cáu với Khúc Liệu Nguyên.

Đúng lúc này có một người đến thăm hỏi người thân cũng ra chờ xe, là một bác gái, bà không chú ý nhìn đường, vừa nhắn tin, vừa đi ra đứng giữa hai người.

Xe bus về thành phố đã đến gần từ cách đó không xa.

Ý định muốn giơ tay kéo Khúc Liệu Nguyên về cạnh mình của Tống Dã đành phải tạm thời bỏ đi.

Xe bus chạy đến rồi dừng lại, cửa vừa hay mở trước mặt Khúc Liệu Nguyên, cậu liền lên xe trước. Khi đi ngang qua máy thanh toán xu, cậu giơ tay, chỉ ngón cái ra phía sau, nói với tài xế: "Đi cùng người đằng sau ạ." Rồi đi về cuối xe.

Bác gái kia là người thứ hai lên, thả tiền xong rồi ngồi ở hàng đầu tiên.

Tống Dã là người cuối cùng, trả tiền vé xe cho hắn và Khúc Liệu Nguyên, rồi đi về phía sau nhìn. Nhà giam là bến thứ 2 sau khi chuyến xe bus xuất phát, đến nội thành vẫn còn mười mấy km. Trước khi đến nội thành, hành khách không nhiều lắm, nên trên xe có rất nhiều chỗ trống có thể ngồi cạnh nhau. Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại không ngồi, chọn một chỗ đã có một ông bác tóc hoa râm ngồi cạnh cửa sổ, còn cậu ngồi ở ghế trống cạnh lối đi.

Rõ ràng là muốn cho Tống Dã thấy: Giận rồi, không ngồi cạnh cậu nữa.

Xe đã chạy, trong xe hơi lắc lư. Tống Dã từ từ đi về phía sau, mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao lại giận thật rồi?" Tống Dã dừng lại cạnh cậu, cầm vòng treo, nói chuyện với cậu.

Cậu ôm cặp sách trong lòng, vẫn còn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định để ý đến người ta. Nhưng ông bác ngồi bên trong lại quan sát hai người một cách khó hiểu.

Tống Dã cười với ông bác, cúi đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, là anh nói sai, em tha lỗi cho anh nhé, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!