Edit: Bàn
Hai năm qua, hai người đã đều đã lớn, Tống Dã không khó chiều như hồi nhỏ, không động một chút là mất hứng nữa. Nhưng thói quen tạo thành sau nhiều năm vẫn còn, thực ra khi hai người ở cùng nhau, Khúc Liệu Nguyên quen chiều theo ý hắn hơn.
Bây giờ cậu không muốn chọc Tống Dã giận, giải thích: "Tớ không thích giày trượt ván lắm. Hơn nữa mùa thu cậu đã mua cho tớ đôi giày bóng rổ kia rồi, tớ còn chưa đi lần nào, Tết này tớ đi đôi đấy là được, đừng mua cho tớ nữa. Nếu cậu thích thì mua cho cậu, năm nay cậu chưa mua đôi giày mới nào."
Tống Dã biết cậu thích giày bóng rổ hơn, liền đặt đôi giày kia xuống, thôi vậy. Hắn không ủ rũ như lúc nãy nữa, đi dạo hồi lâu cũng hơi mất hứng, nói: "Anh đưa em ăn gì nhé? Dưới tầng mới mở một nhà hàng Pizza Hut."
Khúc Liệu Nguyên vội gật đầu, nói: "Được, tớ muốn ăn pizza."
Lúc ngồi chờ pizza, Tống Dã lấy chiếc iPhone mới từ trong túi ra, chụp ảnh Khúc Liệu Nguyên. Bây giờ Khúc Liệu Nguyên phối hợp với hắn vô điều kiện, muốn dỗ hắn vui, chụp liền 10 tấm làm mặt hề mặt dễ thương không trùng nhau. Dùng sức lên cơ mặt quá mạnh, nên lúm đồng tiền trong bức ảnh nào cũng rất rõ.
Quả nhiên, Tống Dã vừa chụp vừa cười, rồi ngồi sang phía Khúc Liệu Nguyên, chụp xong hai tấm ảnh chung hai người thì về chỗ cũ.
iPhone 3G không có camera trước, Khúc Liệu Nguyên không thấy ảnh, nói: "Đưa tớ xem thử xem thế nào."
Tống Dã đưa điện thoại cho cậu, cậu nhìn thử rồi nói: "Cậu đẹp trai thật, giống như cậu chủ trong phim truyền hình ấy, còn tớ như người hầu của cậu."
Tống Dã nói: "Bớt nịnh tớ đi."
"Tớ nói thật lòng đấy, cậu cực kỳ đẹp trai." Mắt Khúc Liệu Nguyên liếc xung quanh thấy không ai nhìn bọn họ, dùng hai tay làm hình cái loa đặt trên miệng, truyền âm thanh thẳng sang Tống Dã ngồi bên kia bàn, nói, "Yêu cậu."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói xong liền thả tay xuống, mặt hơi đỏ, cầm bộ dao nĩa của mình giả vờ xem.
Cậu chưa từng nói lời thế này ở nơi công cộng, trước kia đều là Tống Dã to gan gì cũng dám nói, còn từng hôn cậu trên đường. Cậu không làm được, cũng quá xấu hổ để nói ra, luôn cảm thấy học sinh cấp 3 yêu sớm, lại còn là hai thằng con trai, thì lẽ ra phải kín đáo hơn yêu sớm bình thường. Lén thổ lộ trong nhà hàng với Tống Dã như vậy đã là giới hạn cao nhất mà cậu có thể làm được đến giờ.
"Được rồi," Trong lòng Tống Dã vừa chua vừa ngọt, nói, "Cậu không cần nghĩ cách dỗ tớ nữa, làm như kiểu tớ vô lý lắm vậy."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ không có ý đó."
"Anh nói thật với em vậy." Tống Dã nói ra kế hoạch ban đầu muốn thông qua danh hiệu cấp tỉnh để Khúc Liệu Nguyên được cộng điểm, nói, "Kết quả không ngờ như vậy."
Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, không quá để ý, ngược lại đứng về phía thầy Thôi chủ nhiệm lớp, nói: "Lão Thôi nói không sai, nếu tớ là lãnh đạo trường thì sẽ càng muốn để cậu được cộng điểm. Cậu có thể thi được thủ khoa tỉnh, toàn trường chúng ta, lão Thôi, còn cả tớ nữa, cũng có thể được vinh danh cùng cậu. Nói cho cùng, chủ yếu vẫn là thành tích của tớ không tốt, nếu tớ được điểm như cậu, chắc chắn trường cũng muốn cho tớ cộng điểm để đạt được thủ khoa.
Cơ hội cộng điểm thế này dành cho người xuất sắc nhất mới là công bằng, mà tớ thì không phải."
"Cậu..." Tống Dã muốn nói gì đó với cậu, nhưng thực sự không tìm ra được điểm gì không đúng trong logic của cậu, cuối cùng nói, "Thôi đã như vậy rồi, không nhắc đến nữa. Học kỳ sau em phải nghe kỹ lời anh, điểm gốc cũng đỗ được Bắc Đại. Với cả, quên chuyện trường cảnh sát cho anh càng sớm càng tốt."
Nhắc đến chuyện này, Khúc Liệu Nguyên lại gượng gạo, ngập ngừng nói: "Tớ... tớ có nghĩ đâu."
"Còn nói không nghĩ?" Tống Dã nói, "Không nghĩ thì cậu tra lung tung trên mạng cái gì đấy?"
Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ là... muốn tìm hiểu thử thôi."
Tống Dã nói: "Có gì hay mà tìm hiểu? Đừng quên lời cậu từng nói đó, là cậu nói muốn thi vào Thanh Bắc cùng tớ, nói muốn thử làm một nhân tài xuất chúng, tìm hiểu những thứ không đâu làm gì? Cậu muốn làm một cảnh sát địa phương nho nhỏ giống Thường Kiện sao?"
"Cảnh sát địa phương thì sao? Không có cảnh sát địa phương thì làm sao an ninh trật tự tốt được." Khúc Liệu Nguyên phản bác lại theo bản năng xong, lập tức cảm thấy không ổn, mất bò mới lo làm chuồng nói, "Không đúng, đâu phải, tớ không muốn làm cảnh sát địa phương."
Tống Dã cạn lời: "Cậu đừng nghĩ đến chuyện không đâu đó là được, điểm bây giờ của cậu mà thi trường cảnh sát, điên à? Nếu vậy thì lúc thi cấp 3 tớ cứ mặc kệ cậu, cậu thi bừa vào một trường cấp 3, tốt nghiệp xong thi thẳng vào trường cảnh sát là tốt bao nhiêu rồi? Thành phố bọn mình cũng có trường cảnh sát, chỉ cần qua điểm chuẩn cao đẳng là đỗ, cậu vào học đi."
Khúc Liệu Nguyên biết trường đó, là một trường cao đẳng nghề ở ngoại ô thành phố, dân bản xứ cũng biết trường kia không tốt.
"Không phải trường cảnh sát nào cũng vậy, giống như cậu muốn học Tự động hoá ấy, có trường cao đẳng cũng dạy Tự động hoá, nhưng đâu thể giống như Thanh Hoa?" Khúc Liệu Nguyên thấy hắn sắp trở mặt, nói, "Tớ cũng không nói mình muốn thi, cậu đừng giận. Tớ nghe lời cậu, tớ học hành chăm chỉ."
Tống Dã cầm cái thìa của mình, gõ đầu Khúc Liệu Nguyên từ bên kia bàn. Khúc Liệu Nguyên vội nhắm mắt, bị hắn gõ hai cái.
"Cẩn thận bỏng." Đúng lúc chị nhân viên phục vụ của nhà hàng mang pizza lên, cười nói với Tống Dã, "Anh đẹp trai, đừng bắt nạt người khác chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!