Edit: Bàn
Nào nào mở hàng, mại dô mại dô~ ( ▽)ノ( ▽)ノ( ▽)ノ
Cuối xuân một năm nọ, thời gian kéo dài thong thả, ung dung nhàn nhã.
Sáng sớm, Khúc Liệu Nguyên bước ra từ trong nhà, tuỳ ý khoá cửa, muốn xuống tầng đi học.
Cậu đeo cặp sách một quai màu đen lỏng lẻo, khoá kéo bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng trên người rộng mở, lộ ra đường sọc áo thuỷ thủ bên trong.
Gần đây đột nhiên trend áo thuỷ thủ nổi lên, đây là quà sinh nhật 16 tuổi cậu đòi ba mẹ, thích không chịu được, chờ không nổi đến mùa hè liền mặc bên trong đồng phục, chuyên môn không kéo khoá áo đồng phục lên để lộ ra.
Mấy ngày hôm nay mỗi bước đi đều mang đầy phong cách, cảm giác ngầu muốn chết
- cậu, Khúc Liệu Nguyên, là tên đẹp trai nhất trong nhà xưởng 407 này.
Nhà cậu ở khu nhà xưởng Gia Chúc Viện, hơn 10 toà nhà 5 tầng đều là phòng ở kiểu cũ, tất cả hộ gia đình gồm công nhân viên chức nhà xưởng 407 cùng với người nhà.
Nhà của Khúc Liệu Nguyên ở tầng 2, cậu vừa bước xuống mấy bậc thang tầng dưới thì cửa phòng trộm nhà đối diện cũng mở, một người mặc đồng phục nam sinh giống hệt đi ra, gọi cậu: Tiểu Khúc.
Đứng ở dưới cầu thang, Khúc Liệu Nguyên nhe răng nhìn hắn cười.
Như là thu được tín hiệu nào đó, đối phương lập tức phối hợp mà lộ ra ánh mắt đề phòng.
Nam sinh lớn lên rất tốt, mặt mày đặc biệt đẹp, bị các nữ sinh trong nhóm cuồng Hàn [1] gọi là diện mạo trai đẹp như hoa. Đồng phục sạch sẽ, từ cổ áo đến ống quần đều chỉnh chỉnh tề tề, hai bên dây giày trên đôi giày bóng rổ cùng hãng với nhãn hiệu trên ba lô cũng được buộc cẩn thận tỉ mỉ.
Phong thái này trên người cùng với hành lang u ám chật chội, thoáng có cảm giác tinh xảo không đúng lúc.
[1] : tra trên Baidu thì từ này chỉ những người thích văn hoá Hàn Quốc, thích xem drama Hàn, mặc hanbok, ăn đồ Hàn, mặc quần áo style Hàn, nghe nhạc K
-pop các loại.
Khúc Liệu Nguyên đứng cạnh hắn lại thành một tên côn đồ vị thành niên có dáng dấp đẹp trai.
Tên côn đồ dùng ngữ khí lưu manh nói: Tiểu Dã, sớm nhể.
Tống Dã bị kêu lập tức nhíu mày, nói:
"Lại gọi bậy, Tiểu Dã cái gì? Gọi anh đi."
Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy cặp sách một quai về phía sau, nâng một chân lên, ỷ chân mình dài mà rất không lễ phép đạp lên lan can cầu thang rỉ sét, lấy cả người chặn kín mít hàng lang vốn đã chật hẹp, cười vô lại:
"Gọi anh cũng được thôi, đưa đề toán hôm qua đây cho tớ chép đê."
Tống Dã dùng chìa khoá khoá cửa, nói:
"Sao không làm? Tối qua làm gì? Không cho mượn, tự làm đi."
Khúc Liệu Nguyên nói một cách đương nhiên:
"Tớ biết làm thì mượn chép của cậu làm gì?"
Tống Dã đi xuống, Khúc Liệu Nguyên như một tên quỷ gây sự, chặn đường không cho hắn qua. Hắn làm dáng muốn đẩy, nhưng lại không thực sự dùng sức để đẩy, miệng uy hiếp nói:
"Cẩn thận tớ đẩy cậu xuống, ngã cái đập não, tàn phế cấp 8, không lo nổi thân bây giờ."
"Thế thì ngon quá, đẩy đi đẩy đi."
Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực, cười xỏ lá nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!