Chương 11: (Vô Đề)

Dịch: Hoài Dương

Đinh Mật gật đầu như giã tỏi: "Giỏi! Giỏi muốn chết luôn!"

Từ Khiên quay đầu, Đỗ Minh Vy đắc ý nhướng mày, lại thấp giọng uy hiếp: "Dám nói linh tinh tôi đập chết cậu."

Từ Khiên: "…"

Ai đập ai còn chưa biết đâu.

Lý Chí Bân đứng trên bục giảng hô to: "Mấy đứa đứng đằng sau đang làm gì đấy? Bốc thăm xong rồi thì chuyển chỗ đi."

Đỗ Minh Vy vội vàng kéo Đinh Mật về chỗ, vô tình va phải Tưởng Tân Tử đang định lên bốc thăm. Tưởng Tân Tử lạnh nhạt liếc Đinh Mật. Đinh Mật nắm chặt tờ giấy, chột dạ đến mức tay đổ cả mồ hôi. Trước giờ cô vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn, từ bé đến lớn chưa từng gian lận trong học tập, không ngờ hôm nay lại vì một chỗ ngồi mà gian lận.

Đinh Mật theo Đỗ Minh Vy về chỗ, lo lắng hỏi cô nàng: "Minh Vy, theo mày… Tưởng Tân Tử liệu có nói với thầy không?"

Đinh Mật cắn môi, ngó nhìn bốn phía, đột nhiên chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Từ Dịch, cõi lòng lại run rẩy.

Xong rồi. Xong rồi.

Ban nãy Đỗ Minh Vy cũng chỉ là nhất thời xúc động nên nhanh tay mà thôi. Tuy rằng lúc đó hầu hết bạn học đều đang chen chúc bốc thăm, nhưng cũng có nữ sinh không muốn đi bốc và nam sinh không bận tâm chỗ ngồi nhàn nhã nán lại, Tưởng Tân Tử và Từ Dịch vừa hay là hai kiểu người đó.

Cô nàng an ủi Đinh Mật: "Không sao đâu, mày bình tĩnh đi, cứ vờ như nó là do mày bốc được ấy."

Đinh Mật thẳng lưng, đúng, vờ như là cô bốc được đấy.

Đáng tiếc, chuyện không như mong muốn.

Không biết ai đó đã nói gì với Lý Chí Bân, thầy vỗ bàn: "Lúc nãy ai đã lén lút đổi thăm thì mau đổi lại ngay, đừng để tôi nêu tên."

Mặt Đinh Mật đỏ bừng lên, cảm thấy thầy rõ ràng đang nói bọn họ, lôi kéo tay Đỗ Minh Vy, làm sao bây giờ?

Dẫu gì cũng là thầy chủ nhiệm, đã thế Lý Chí Bân còn rất nghiêm khắc, Đỗ Minh Vy cũng hơi sợ, bất đắc dĩ phải đổi lại thăm với Đinh Mật, rồi lại đi đổi lại với Từ Khiên.

Trông một lượt, không ít thiếu nam thiếu nữ khác cũng lũ lượt đổi thăm về.

Tần Dạng sốc: "Đậu, hóa ra nhiều đứa đổi trộm vãi."

Đinh Mật cũng nhìn thử, ngẩn người, đúng thật là…

Sớm biết vậy đã lặng lẽ giấu đi rồi! Cô còn tưởng thầy nói cô chứ!

Đỗ Minh Vy: "Tao ngồi bàn hai từ cuối lên ở tổ ba, Mật Mật, còn mày?"

Đinh Mật mở ra xem, nản lỏng rũ vai: "Bàn ba, tổ hai."

Tần Dạng bên kia lại chửi tục câu nữa: "Đinh Mật, cậu cùng bàn với tôi này!"

Đinh Mật: "…"

Không muốn ngồi cùng bàn với Tần Dạng chút nào.

~~~

Đinh Mật quay đầu nhìn Lục Thời Miễn, mắt đầy vẻ oán hờn. Lục Thời Miễn cúi đầu liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong: "Đừng nhìn nữa, sắp thành cô nàng ai oán rồi kìa."

Còn không ai oán nữa à? Chúng ta không thể ngồi chung một bàn, cậu hình như chẳng buồn chút nào…

Đinh Mật rầu rĩ thu dọn đồ đạc. Mấy lần đổi chỗ, không lần nào Lục Thời Miễn chịu chọn cô ngồi cùng. Mà thế đã đành, khó khăn lắm lúc bốc thăm mới gian lận một lần, kết quả lại bị Lý Chí Bân phát hiện bắt đổi về. Đinh Mật cảm thấy, duyên phận của mình với Lục Thời Miễn thực sự quá tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!