Chương 53: Mùa Mưa (2)

Note: Chương này tác giả dùng nhiều phương ngữ Thượng Hải nên Rêu sẽ việt hoá hết nhé.

Mùa mưa (2)

Sau khi từ Berlin về Khương Mặc chỉ muốn ở trong nhà.

Khi tham dự liên hoan phim kia anh luôn cảm thấy tinh thần của mình bị tiêu hao nghiêm trọng. Phỏng vấn liên tục, tuyên truyền liên tục, đàm phán với bên bản quyền. Thật ra Khương Mặc không thích tham dự vào những công việc này, anh thích ở trường quay, thích làm việc ở sau máy quay. Không làm những chuyện kia được không? Đương nhiên không được, tham dự phân phối, tuyên truyền, vận hành cũng là nội dung công việc của đạo diễn, dù có thích hay không cũng phải làm.

Anh phải học cách xử lý những việc bên ngoài trường quay, phải làm quen thị trường, hiểu rõ hướng đi của cả ngành nghề.

Sau khi liên hoan phim xong, Khương Mặc chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

Sự hưng phấn đã hoàn toàn lắng xuống sau khi anh về, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cảm giác rất mâu thuẫn, cố gắng và đạt được một thành quả khá tốt vốn phải cảm thấy viên mãn, nhưng sau khi phim nổi lên, danh lợi đua nhau tới lại làm anh chợt có cảm giác chênh vênh giữa biển.

Như thể anh bước vào một vùng đất hoang dã rộng lớn, và anh không thể tìm thấy sự tồn tại của mình.

Sau khi biết thế giới rộng lớn hơn, anh cũng hoài nghi bản thân nhiều hơn. Vượt qua một ngọn núi không phải là đến đích, mà ở phía trước còn có một ngọn núi cao hơn, khó khăn hơn đang chào đón bạn.

Sau khi về nhà loại cảm giác chênh vênh đó mới giảm đi một ít.

Không làm gì cả, chỉ ở trong nhà cả ngày ngủ nướng, xem phim, đọc sách, nấu cơm cho Thẩm Triều Văn, cãi nhau với Thẩm Triều Văn, hẹn đánh mấy ván cờ với ông chú dưới nhà...... Anh sống như vậy nhàn nhàn qua mấy tháng, tâm trạng vốn dĩ tan nát cứ thế được cuộc sống bình thường vá lại.

Nhắc tới cũng buồn cười, cuộc sống trôi dạt cãi nhau hằng ngày với Thẩm Triều Văn lại có thể làm cho Khương Mặc cảm thấy cuộc sống là thực, sống động và ấm áp.

Khi cuộc sống bị bao trùm bởi cảm giác trống rỗng khổng lồ, cảm giác chân thực đó lại là thứ kéo anh lại...

Chiều thứ bảy, Khương Mặc ra cửa tham dự hôn lễ.

Anh bắt taxi, ban đầu còn ổn, nhưng khi sắp đến nơi thì bắt đầu vào giờ cao điểm, đoạn đường mấy trăm mét bị kẹt cả buổi trời. Khương Mặc thấy sắp đến nơi nên nói với tài xế một tiếng rồi bung dù bước xuống, anh chậm rãi đi dọc theo sông Tô Châu. Đã lâu anh không đến đây nên luôn cảm thấy cảnh vật dọc đường có chút xa lạ, không phân biệt được. Thành phố phát triển quá nhanh, có đôi khi con người ta không theo kịp sự thay đổi này.

Khương Mặc băng qua đường và thấy một cửa hàng nhỏ bán trái cây. Anh vốn chỉ đi ngang qua không định mua nhưng có một cô bé nho nhỏ ở cửa hấp dẫn ánh mắt anh, bé mặc váy trắng mộc mạc đang chơi với chiếc cối xay gió nhỏ, mặt mày rất nhợt nhạt, rất mơ hồ. Trước mặt bé là một giỏ thanh mai xanh, thanh mai xanh váy trắng rất mát mẻ, rất mùa hè, nhẹ nhàng thoải mái. Có vẻ bé con cảm giác được có người đang nhìn mình nên cô bé chầm chậm quay đầu sang — pha quay chậm, sườn mặt trở thành chính diện, Khương Mặc phát hiện trên mắt phải của cô bé có một vết bớt, màu đỏ, giống như một chiếc lá.

Một khoảnh khắc kỳ diệu.

Khương Mặc cầm ô dừng chân nhìn bé, dùng tâm trạng như đang xem tranh, nghiêm túc nhìn.

Nhìn một lát, không biết là nhìn đến làm bé con sợ hay là mắc cỡ, cô bé cầm cối xay gió đi vào trong tiệm, váy trắng tung bay trốn ra sau cửa, che đi nửa khuôn mặt có vết bớt. Trốn được một lát lại lặng lẽ thò đầu ra nhìn anh. Ánh mắt ngây thơ trong sáng.

Chừng mắc cỡ, tựa cửa ngoái đầu, lại ngửi thanh mai ngó*, trong đầu Khương Mặc hiện ra câu này, quả thật quá phù hợp. Khương Mặc đến gần cầm thanh mai lên, học theo dáng vẻ của cô bé nghiêng đầu cười hỏi, bao nhiêu tiền một cân? Bé con phớt lờ anh hét vào trong nhà, nói, bố ơi, có người mua đồ. Một lúc sau một người đàn ông trung niên thân thiện đi tới, hỏi anh muốn mua gì. (Điểm giáng thần, xúc bãi thu thiên – Lý Thanh Chiếu)

Khương Mặc chỉ rỗ thanh mai xanh nói muốn mua một ít. Khi ông chủ lấy bao anh dùng giọng Thượng Hải trò chuyện tùy ý vài câu, nói chuyện kẹt xe, nói chuyện thời tiết, nói chuyện về nơi trồng thanh mai. Lúc trả tiền cuối cùng Khương Mặc vẫn không nhịn được lấy hết can đảm hỏi đối phương, có muốn để cô bé nhà mình đi đóng phim không? Tôi có một nhân vật rất hợp với bé. Anh hỏi rất đột ngột. Người đàn ông kia dò xét anh bày vẻ ngạc nhiên, quay cái gì, điện ảnh?

Khương Mặc gật đầu nói đúng rồi, tôi là đạo diễn, trông con gái của anh rất có thần, vừa hay tôi có một kịch bản đang thảo luận thấy bé rất hợp với một vai diễn. Người đàn ông nghe xong có chút phòng bị, dò xét anh từ trên xuống dưới.

Bầu không khí cứng đờ. Trong một lúc Khương Mặc không dám nói gì, hồi lâu sau mới nói sau này sẽ tới tìm anh trò chuyện, hẹn gặp lại. Khi đối phương còn đang kinh ngạc anh đã khẽ khom người chào rồi giơ dù cầm túi thanh mai rời đi.

Sau khi đi qua một cây cầu trong đầu anh chợt hiện lên một loạt hình ảnh. Hai cô bé, mùa hè ẩm ướt, mưa, mơ mộng, tuổi thơ, thanh xuân, một màu thanh mai xanh, một mùi hương hoa, phương nam.

Nghĩ ngợi một hồi nghĩ đến mức ngơ ngẩn chỉ có thể dừng bước sắp xếp lại những thứ trong đầu. Anh không bước đi nổi nữa, anh bị linh cảm trong ý thức bao phủ, giống như chợt rơi vào một giấc mộng thê lương làm anh không thể không dừng bước, anh đứng đó ngây người hơn mười phút, cố gắng nhớ lại những mảnh vỡ đang quay cuồng trong tâm trí.

Vì khúc nhạc đệm này nên anh trì hoãn trên đường một khoảng thời gian dài, khi anh đến nơi hôn lễ cũng đã bắt đầu. Đưa tiền mừng rồi đi vào, chỉ riêng đoàn phim "Quả ô liu" đã ngồi hết ba bàn. Khương Mặc cầm túi nilon lẳng lặng bước vào, nghĩ rằng đến trễ thì nên giảm độ tồn tại xuống bớt, kết quả lại hết người này đến người khác đứng lên vẫy tay gọi, đạo diễn Khương, anh tới rồi. Đạo diễn, đến trễ thế. Một lúc sau chú rể Dương Ngao thấy anh cũng vội vàng chạy tới, cười dẫn anh ngồi vào bàn.

Khương Mặc kín đáo đưa túi thanh mai xanh cho anh ta nói chúc mừng tân hôn, trăm năm hảo hợp. Dương Ngao mở túi ra xem, thấy thanh mai xanh thì lấy làm lạ hỏi đưa cái này làm gì. Khương Mặc nói, nghe nói anh với cô dâu là thanh mai trúc mã, đây là món quà nhỏ đơn giản của tôi. Dương Ngao cầm túi cười to, nói đồng âm hả đạo diễn Khương. Khương Mặc cười, không phải đồng âm mà là định mệnh của anh. Dương Ngao gật đầu rồi lại hỏi Khương Mặc, sao luật sư Thẩm không đến? Lại đi công tác à? Khương Mặc nói không, em ấy tan làm sẽ tới.

Sau khi vào chỗ, Đường Lý đưa một ly đến trước mặt anh: "Đại hỉ nha, cuối cùng Triều Văn cũng thả ông ra rồi? Ông không cảm ơn tôi là không được đâu, hôm đó tôi gọi điện cho em Triều Văn khuyên hết nửa ngày để thả ông ra đấy."

Khương Mặc ừ gật đầu: "Ừ, cảm ơn ngài."

Đường Lý: "Tôi nói chứ, sao ông càng ngày càng sợ vợ vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!