24.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn đến căn hộ của Khương Mặc thuê, vốn cậu còn rất mong đợi, thậm chí còn có chút kích động, nhưng khi bước vào cửa thứ đầu tiên cậu thấy là cọ, giấy, tàn thuốc và rác thải vương vãi khắp phòng, nói bừa bãi đầy đất cũng chẳng quá khoa trương.
Cảnh tượng này làm cho Thẩm Triều Văn, người có bệnh sạch sẽ bay sạch cảm giác chờ mong trong nháy mắt.
Khương Mặc bình tĩnh giải thích với cậu: "Bạn cùng phòng với anh... gần đây đang bận làm triển lãm tranh, cậu ta nói môi trường thế này giúp cậu ta sáng tạo hơn, anh cũng không rảnh quét dọn, cậu cứ coi như không thấy đi."
Thật ra trước đây Khương Mặc không hề thích dọn dẹp, nhưng chỗ anh ở không hề dơ, chỉ bừa bộn. Thẩm Triều Văn nhìn căn phòng khách lộn xộn thì trong lòng chỉ biết cảm xúc lẫn lộn, đoán rằng môi trường sống của Khương Mặc còn tệ lậu hơn những gì cậu tưởng tượng.
Khi đang nói chuyện, người bạn thuê chung với Khương Mặc mang cái đầu cầu vồng mặc quần lót đi ra khỏi phòng rót nước, trên mặt còn dính màu, người này hai mắt vô thần đi thẳng qua ấm nước, là dáng vẻ của linh hồn thoát xác.
Khương Mặc lên tiếng chào hỏi, còn nói hôm nay mang người đến ở một đêm. Người bạn kia đáp lại, lúc này mới như tỉnh mộng quay qua nhìn Thẩm Triều Văn. Thẩm Triều Văn giơ tay chào, nói một câu tiếng Pháp: "Bonjour."
Tóc màu nhìn cậu rồi lại nhìn Khương Mặc, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá lạ, một lúc sau anh như bừng tỉnh, mặt nhiều chuyện hỏi Khương Mặc, bạn trai à?
Khương Mặc suy nghĩ rồi trả lời, về sau này có thể là vậy, nhưng bây giờ không phải, mọi chuyện còn chưa định. Người bạn ở cùng cười ha ha, huýt sáo với họ, nói đêm nay cậu ta sẽ im lặng tuyệt đối không quấy rầy.
Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Triều Văn bỏ túi của mình xuống, tò mò hỏi: "Hai anh vừa nói gì vậy?" Cậu không hiểu tiếng Pháp, Khương Mặc không đáp, rút khăn tắm và bàn chải đưa qua cho cậu, "Cậu đi tắm trước đi."
Sau khi tắm xong Thẩm Triều Văn thay áo thun ba lỗ, lau tóc rồi quay về thu xếp hành lý đơn giản.
Vốn gian phòng đã không rộng lắm, hai cậu trai trưởng thành ở cùng nhau lại trở thành hơi chen lấn.
Thẩm Triều Văn đứng bên cạnh bàn của Khương Mặc thu dọn đồ đạc, ánh mắt của Khương Mặc bất đầu không kìm được liếc liếc, lén nhìn cậu vài lần.
Thẩm Triều Văn có thói quen tập thể dục, vóc dáng cậu là loại khỏe mạnh tiêu chuẩn, có lẽ là do thói quen sinh hoạt tốt nên trông cả người cậu đều rất có tinh thần, có sự phấn chấn chỉ có người trẻ tuổi mới có được. Cơ bắp rất vừa phải xinh đẹp mà không quá đô.
Thấy cậu lấy kính xuống, Khương Mặc thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu độ?"
"Hơn 0.3." Thẩm Triều Văn đáp, "Sợ mắt dại nên ở trường em luôn đeo kính áp tròng... Cảm giác đeo kính cũng khá phiền, em định tốt nghiệp xong sẽ đi mổ mắt."
Khương Mặc suy nghĩ: "Có mổ hay không cũng được, thật ra anh cậu đeo kính cũng đẹp lắm."
Thẩm Triều Văn sửng sốt: "Đẹp."
Khương Mặc gật đầu: "Cậu đeo kính trông nhã nhặn hơn, ánh mắt cách một lớp kính cũng nhu hòa hơn, không còn hung dữ nữa."
Thẩm Triều Văn cúi đầu tiếp tục gấp quần áo: "Ồ."
Đẹp? Vậy thì không mổ nữa, cậu nghĩ.
Khương Mặc hờ hững nhìn cậu một lúc mới chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Vùng da trên xương bả vai của người này có gì kia, áo thun rộng đã che hết một nữa, nhưng lại hơi mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy một mảng màu xanh đen...
Khương Mặc thẳng người lại nhìn chằm chằm vị trí đó vài giây..... Xăm?
Là hình xăm?
Khương Mặc giật mình kéo Thẩm Triều Văn đè lên giường, vừa xốc áo cậu lên kiểm tra vừa hỏi: "Xăm hồi nào?"
"Trước khi đi trao đổi."
"Cậu điên rồi đúng không? Cậu... Cậu học luật lại còn đi xăm? Cậu nghĩ kiểu gì vậy Thẩm Triều Văn, sau này không muốn đi làm nữa hả!" Khương Mặc nói: "Cậu học luật còn đi xăm, nếu công việc sau này..."
Thẩm Triều Văn không phản kháng, ngoan ngoãn nằm đó để cho anh đè, đến khi nghe lời mắng mỏ không mạch lạc của anh xong mới giải thích: "Em không thi công
- kiểm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!