1.
Thẩm Triều Văn đang ở phiên tòa.
Là một vụ ly hôn. Trước đó y đã giao tiếp rất khá với luật sư của bên kia, Thẩm Triều Văn cho rằng hôm nay có thể giải quyết trong viên mãn nhưng phiên tòa này mở ra lại đột ngột xuất hiện một số thay đổi.
Nguyên đơn của y bà Trương Giai Nguyệt và bị đơn ông Dương Khải đã cãi nhau tại tòa.
Lúc bắt đầu mọi chuyện vẫn rất ổn nhưng sau khi bà Trương nhắc đến chuyện căn nhà thì bắt đầu ầm ĩ cả lên. Ông Dương đứng lên nói, nhà là nhà tổ của ông ấy, trước khi mẹ của ông ấy chết... Không chờ ông Dương nói xong bà Trương nhảy tới tát cho ông Dương một cái, nói lúc anh đi quá giới hạn sao không nghĩ tới mẹ anh, nhà tổ con mẹ anh, một nửa tiền cọc của cha mẹ tôi anh gọi đó là nhà tổ?! Trong miệng anh có được mấy câu là thật?
Con mẹ anh — ông Dương Khải bị cô nói đến đỏ cả mặt, nói Trương Gia Nguyệt cô dám nói cô không dối tôi ra ngoài lang chạ hay sao? Cô nói cô không ăn tối với tên huấn luyện viên kia? Nói xong thì bắt đầu nắm tóc bà Trương kéo mạnh, quan tòa và thư ký đều bị dọa cho hết hồn, lớn tiếng nói bọn họ dừng lại! Chú ý kỷ luật của tòa án...
Thẩm Triều Văn cũng không thấy quá bất ngờ. Hôn nhân, gia đình vốn là tụ điểm của những câu chuyện máu chó, có gặp thì cũng phải bình tĩnh.
Y đóng sổ tay của mình lại, bước tới cùng khuyên can.
Tuy nhiên, người khuyên can cũng bị kéo vào trong trận chiến. Thẩm Triều Văn che chở cho đương sự của mình là bà Trương Giai Nguyệt lùi ra phía sau, ông Dương hoàn toàn mất kiểm soát, đi lên nắm áo trước ngực của y túm một cái thật mạnh, vừa túm vừa chửi ầm lên.
Cuối cùng Thẩm Triều Văn bị ông ta túm cho đứt mất một chiếc cúc áo sơ mi.
Sau khi đánh xong hai oan gia này mới biết không thể gây rối trước tòa, nếu tình tiết nghiêm trọng còn có thể bị giam giữ, lúc này cả hai mới bắt đầu thấy sợ. Hết cách rồi, Thẩm Triều Văn và luật sư của đối phương phải đi đến trước quan tòa để nói chuyện, thái độ nhận sai của hai người họ cũng rất thành khẩn, đồng thời liên tục cam đoan lần sau sẽ không ra tay đánh nhau nữa và sẽ giải quyết vấn đề một cách hòa bình. Cuối cùng, hai bên phải nộp một ít tiền phạt mới kết thúc được trò hề này.
Một ngày hỗn loạn.
Vừa bước ra khỏi tòa án, dáng vẻ mạnh mẽ vừa nãy của Trương Giai Nguyệt đã hoàn toàn không còn giữ được nữa, cô vừa đi ra đã bật khóc.
Thật ra hôm nay trước khi đến đây cô đã ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm mang theo tính công kích, rất có khí thế ra chiến trường, nhưng sau khi trải qua trò cười này, cuối cùng cũng chỉ còn lại vẻ mặt buồn cười cô đơn.
Mặc dù y rất muốn nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi về nhà thay bộ quần áo nhưng nhìn thấy cô khóc lóc thương tâm quá nên Thẩm Triều Văn cũng không rời đi ngay. Y do dự một lát, hỏi: "Thật sự không bị thường chỗ nào trên người chứ? Không bị gì đúng không?"
Trương Giai Nguyệt che ngực trái: "Dù sao con tim cũng đã tan nát rồi."
4
"..." Thẩm Triều Văn gật đầu, "Hiểu rồi. Nhưng sau này không thể xảy ra xung đột nữa, còn xảy ra chuyện giống ngày hôm nay sẽ chỉ kéo dài bản án và mang thêm rắc rối. Chắc hẳn cô cũng muốn sớm kết thúc, đúng không?"
Trương Giai Nguyệt nói không cam lòng: "Lần sau ra khỏi tòa rồi tôi sẽ đấm ông ta. Vậy sẽ khỏi phải nộp tiền phạt."
Thẩm Triều Văn làm mặt lạnh cảnh cáo cô: "Không có lần sau, sau này không thể giải quyết vấn đề theo kiểu này nữa."
Trương Giai Nguyệt vội vàng gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi... Xin lỗi, luật sư Thẩm, vì đã gây ra nhiều phiền phức cho anh."
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Thẩm Triều Văn thấy cảm xúc của cô đã tốt hơn mới mở lời từ biệt. Nhưng Trương Giai Nguyệt không thả y đi, bảo rằng hôm nay rất có lỗi với y nên nhất định phải mời Thẩm Triều Văn một bữa cơm và đi trung tâm mua sắm để mua cho anh một bộ quần áo. Từ chối nửa ngày không xong, Trương Giai Nguyệt nói hai ba câu đã gọi điện thoại đặt nhà hàng.
Ăn món Nhật. Khi Trương Giai Nguyệt dẫn y đến nơi này thì y đã nhức đầu, thật không khéo, đây là quán Khương Mặc đã dẫn y đến rất nhiều lần, Khương Mặc rất thích rượu sake và mentaiko nướng ở quán này, họ thường ngồi ở gian ngoài có đèn lồng kia.
Thật ra Khương Mặc không quen chăm sóc người khác, nhưng trước khi ăn món mình thích anh sẽ do dự nhìn Thẩm Triều Văn, sau đó cẩn thận đặt món ăn vào trong dĩa của y.
1
"Luật sư Thẩm." Người đối diện chợt gọi y.
Y lấy lại tinh thần, ngẩng nhìn cô.
"Ở đây không thoải mái à?" Trương Giai Nguyệt quan tâm hỏi.
Không thoải mái? Thế thì không.
Chỉ là nơi này làm y nhớ tới Khương Mặc, người bạn trai làm người ta phải bận tâm kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!