Hôm sau, trẫm vẫn lên triều như thường.
Nguyên nhân…
Trước khoan hãy để ý tới nguyên nhân, trẫm còn phải tiếp tục quét sạch triều đình.
Tạ Soái thành tù nhân rồi vẫn rất không phục, mắng trẫm: "Tiêu Dật Trần, Đại Lương có loại hôn quân vô nhân tính như ngươi, sớm muộn gì cũng mất nước."
Trẫm: "?"
Ngẫm lại, thì ra ổng mắng trẫm vì trẫm khai trừ bạn tốt Tả tướng của ổng, sát hại thân tín của ổng, buộc thằng con lớn ổng phải tạo phản vì tự vệ.
Trẫm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có khi nào Tả tướng đang lừa ông không? Có khi người của ông là Tả tướng g.i.ế. c đó."
Trẫm không nói điêu, trẫm thật sự không nghĩ tới chuyện g.i.ế. c con trai lớn lẫn thân tín của Lâm Soái, mà người một g.i.ế. c thằng con lớn lẫn thân tín của ổng là Tả tướng.
Ổng: "..."
Ổng: "..."
Ổng: "... Không thể nào!"
Trẫm cười: "Ngươi cho rằng năm đó, khi Phụ hoàng đăng cơ, Tả Lẫm dựa vào đâu mà từ một nhân viên nhàn tản ở Hàn Lâm viện lại nhảy thẳng lên thành Thừa tướng? Vì lão biết mắng người ta? Vì tính tình lão dở dở ương ương? Vì tuổi lão lớn? Đừng làm trò nữa, ở cái tuổi bằng con ngươi bây giờ ấy đã làm thủ lĩnh sát thủ của Phụ hoàng rồi."
Chẳng qua ổng cảm thấy văn nhân không hợp động tay động chân, trông không được nhã nhặn nên ổng đổi sang chủ huy người khác động tay động chân. Đương nhiên, đầu người trong tay trẫm và Lâm Thủy Hàn, tất cả đều là ý của Tả tướng.
Trẫm giận: "Ngươi thấy từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, Tả tướng mắng trẫm bao nhiêu lần, trẫm dám trả treo lấy một lần không?"
Vì sao trẫm không cãi lại, là trẫm không muốn cãi lại hả?
"Hơn nữa." Trẫm nhìn Hoàng Hậu và Đại Phúc đứng cạnh ông ta, nói tiếp: "Năm đứa con trai của Tả tướng, ngày ngày ở nhà đánh lộn cũng không dám cãi Tả tướng nửa lời. Còn ông chỉ có một trai một gái, con trai ông không kìm được, con gái làm gian tế Nam Tề ông cũng có biết đâu."
Tạ Soái: "?"
Hoàng Hậu: "!"
Trẫm liếc mắt nhìn Hoàng Hậu: "Tạ Thư Âm, từ ngày ngươi thành thân với trẫm tới nay, ngươi luôn cố gắng đẩy Tạ Thù Kỳ cho trẫm, chẳng phải vì ngươi nghĩ, trẫm đồng tính, như thế chẳng khác nào hạ nhục Tạ Thù Kỳ, Tạ Thù Kỳ tất nhiên nuốt không trôi cơn tức này, sẽ tìm cơ hội tạo phản sao? Nhưng kế không thành, ngươi lại tiết lộ cho trẫm, năm đó là Tạ Thù Kỳ nhận tiền của Nam Tề rồi mưu hại trẫm cùng Lâm Thủy Hàn để trẫm xử lý hắn. Chẳng phải ngươi nghĩ chỉ cần Tạ Thù Kỳ c.h.ế.
t rồi trẫm sẽ không có người bảo vệ biên cảnh phía nam nữa, vậy thì Đại Lương lại nằm trong tay Nam Tề sao?"
"Mẹ của ngươi là hoàng thất Nam Tề chứ gì."
Tạ Thư Âm: "..."
Trẫm cười cười, nói tiếp: "Nhị ca của trẫm lần này chinh phạt phương nam trở về mang cho ngươi một món quà nhỏ đấy, mong ngươi sẽ thấy vui."
Dứt lời, trẫm sai người đưa một cái đầu người tới trước mặt Tạ Thư Âm.
… Đó là đầu của quốc quân Nam Tề.
Tạ Thư Âm vốn vẫn còn bình tĩnh đột nhiên mất không chế, hận không thể chạy ra khỏi nhà tù g.i.ế. c trẫm.
Trẫm cười lạnh: "Một cái Nam Tề nho nhỏ, có tí ưu thế về địa lý, nhảy nhót mấy chục năm trời cũng lớn mặt lớn mày quá."
Tạ Thư Âm: "..."
Nàng ta ôm lấy đầu quốc quân Nam Tề, ngồi sụp xuống đất.
Cuối cùng trẫm nhìn về phía Đại Phúc, hỏi: "Dù cho trẫm bị ngươi trói chân ở Lương đô thật thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!