Tô Tịch quen thuộc mọi ngõ ngách Tô phủ, một đường đi thẳng đến viện của Lão thái thái. Lúc cả đám người đến nơi thì trong phòng đã truyền ra không ít tiếng cười đùa như chuông bạc, lại xen kẽ vài tiếng cười trầm thấp của nam nhân.
Tôn mẹ trông thấy người đứng canh giữ ở cửa là tỷ muội tốt của mình Hà mẹ
- cánh tay đắc lực của Lão thái thái, vội vàng tiến đến:
"Ai ui, Hà muội muội, đã lâu không gặp nha. Hôm nay phu nhân mang theo các vị tiểu thư ở Trầm phủ đến vấn an Lão thái thái, xin muội vào bẩm báo một tiếng"
. Hà mẹ trông thấy Tô Tịch sau lưng Tôn mẹ, hai mắt đột nhiên sáng bừng, bà lễ phép phúc thân hành lễ với Tô Tịch rồi mới cười nói:
"Đại cô cô trở về Lão phu nhân nhất định rất vui, Trầm Đại thiếu gia cũng đang ở bên trong, Lão phu nhân trông thấy hắn còn đang hỏi Đại cô cô đâu cơ mà. Đại cô cô mau theo nô tì, Lão phu nhân dặn người đến thì không cần bẩm báo"
. Tô Tịch khách sáo cười, cầm tay Trầm Thư Kính theo sau là đám người Trầm Ánh Cầm chậm rãi vào trong.
Bên trong chính viện không quá lớn nhưng đồ đạc bày biện khéo léo tinh xảo, lại toàn là đồ ngự ban, rèm lụa Giang Châu, đồ gỗ Vũ Châu, hương liệu dùng chính là hương liệu tiến cống của Mục quốc, hàng năm chỉ có mười hộp, Tô gia được Hoàng đế đặc cách ban thưởng hai hộp.
Tất cả từng chi tiết nhỏ trong phòng đều là đồ đắt tiền. Hà mẹ vén rèm cho đám người Tô Tịch, giọng nói chưa vào trong đã cất lên:
"Lão phu nhân, người xem ai đến đây này"
.
Trầm Thư Kính nãy giờ đầu luôn cúi, khi vào trong phòng liền ngẩng đầu nhìn về chủ vị bên trên.
Trên đó ngồi một vị phụ nhân tóc đã gần bạc trắng hết, búi tóc đơn sơ nhưng không mất phần uy nghi, trên đó cắm ba cây trâm làm từ Huyết ngọc thượng đẳng.
Y phục trên người bà là y phục Nhất phẩm Cáo Mệnh do Hoàng đế cho Cẩm Tú phường đích thân may thưởng, màu đỏ sậm dùng kim tuyến ngân tuyến* mà điểm xuyến.
Tô Tịch mang theo chúng tiểu thư, đến trước mặt Lão thái thái hành lễ:
"Nữ nhi/ Ngoại tôn nữ vấn an mẫu thân/ Ngoại tổ mẫu. Chúc mẫu thân/ Ngoại tổ mẫu phước như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn"
Lão thái thái trông thấy là Đại nữ nhi Tô Tịch của mình, vội vội vàng vàng hướng Hà mẹ cất lời:
"Hà Uyển, còn không mau đỡ con bé lên giúp ta. Lễ nghĩa cái gì chứ? Con xa lạ với ta đến thế sao? Mau, mau ngồi xuống đây, ngồi gần ta một chút"
. Đám người Tô Tịch vừa ngồi xuống, Trầm Ngôn nãy giờ ngồi một bên liền lên tiếng đùa giỡn:
"Ngoại tổ mẫu, người đoán xem hôm nay có thêm ai đến nha. Nếu người đoán đúng con sẽ bỏ xuống mặt mũi mà hôn người một cái"
. Lão thái thái bật cười, chỉ vào mặt Trầm Ngôn mắng:
"Xú tiểu tử, Ngoại tổ mẫu mới không cần con hôn ta. Bà già này chỉ cần tiểu Ngoại tôn nữ Kính nhi của ta thôi"
.
"Vậy thì để Kính nhi thay Đại ca hôn người một cái, người thấy thế nào Ngoại tổ mẫu?"
. Trầm Thư Kính vén váy bước ra, đứng đối diện Lão thái thái cười đến híp cả mắt.
Đại viện sáng trưng không đủ lấn át ánh sáng trên người nàng, không hiểu sao Lão thái thái bỗng nhẩm câu nói này trong đầu
"Yên nhiên xảo tiếu, Yến ngữ oanh đề*"
Trầm Ngôn nhìn Lão thái thái như bị Trầm Thư Kính câu mất hồn, mới bật cười ha hả:
"Ngoại tổ mẫu, tôn nhi nói có sai đâu. Con đã nói Kính nhi thật sự rất xinh đẹp rồi mà"
.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!