Tháng tám hằng năm mưa vẫn luôn rỉ rả không ngớt. Trên bầu trời bất kể sáng tối đều có mây đen che khuất ánh mặt trời và mặt trăng.
Sùng Kha đế năm hai mươi bảy, Hoàng đế ban bố thánh chỉ nhường ngôi lại cho Hoàng Thái tử, bản thân thì lên làm Thái Thượng Hoàng ung dung tự tại.
Khoác long bào, Hoàng Thái tử Trác Thiếu Khanh lên ngôi, lấy phong hiệu Chính Đức, mở ra một thời kì thái bình thịnh thế.
Chính Đức đế năm thứ hai, Hoàng đế đại hôn cùng Hoàng hậu là Hữu An Trưởng công chúa của Định Nam quốc, dùng tám trăm rương lễ vật trải khắp Đế thành, tỏ rõ ân sủng cùng uy quyền của Hoàng hậu nương nương.
Chính Đức năm thứ tám, Thái Thượng Hoàng băng hà, Thái Hậu tuẫn táng theo phu quân. Cả Bình Tây quốc cử hành đại tang.
Năm Chính Đức thứ mười một, ngày mười lăm tháng tám, Tết Nguyên Tiêu.
Trong Hoàng cung hôm nay có yến tiệc Trung Thu, từ rất sớm đã đốt đèn lồng. Rũ bỏ màu trắng của đại tang sự ba năm trước, Hoàng cung chính thức khoác lên mình một màu đỏ sẫm đầy vui mừng, trông càng thêm uy nghi quyền quý.
Vì ngoài trời thời tiết không tốt, nên yến tiệc hôm nay được cử hành bên trong Văn Hoa điện. Thời gian bắt đầu còn chưa đến, nhưng bên trong đã lục đục có người ngồi xuống.
Tầm một nén hương, cửa chính một lần nửa bật mở, hai thân ảnh tiền hô hậu ủng tiến vào. Chúng tiểu thư thiếu gia có mặt bên trong vội vàng nhìn ra, trong ánh mắt bắn ra sự si mê suồng sã.
Chỉ thấy người đến là một nam một nữ tuổi tầm mười bốn mười lăm.
Nam tử thân cao ba thước, chân mày đen nhánh, ánh mắt sắc bén mang theo kiêu ngạo khó gần, một bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu*.
Mũi cao da trắng, bạc môi hờ hững buông, mặc ngọc quan trên tóc bóng loáng, lập loè ánh nến.
Trên người mặc y phục màu tím tía thêu hình Bạch Trạch, đai lưng mặc ngọc đeo kim bội hình tròn khắc ba chữ Vĩnh Phúc vương, tay cầm chiết phiến cũng có khung làm từ mặc ngọc viết hai câu thơ
"Nhật sắc dục tận hoa hàm yên. Nguyệt minh như tố sầu bất miên*".
Bên cạnh hắn, nữ tử mang diện mạo bế nguyệt tu hoa* một thân váy dài màu trắng thuần tuý, trên ngực áo thêu Ưu Đàm hoa* bằng ngân tuyến, vạt áo lại thêu những đám mây nhỏ màu xích thố kì lạ.
Búi tóc Lăng Hư kế đầy kì công, trên búi tóc cắm hai cây trâm làm từ huyết ngọc ngàn vàng khó cầu điêu khắc hình Ưu Đàm hoa cực kì tỉ mỉ.
Vòng eo nhỏ chưa đầy nắm tay không dùng đai lưng buộc lại mà dùng sợi gấm An Châu siết chặt, hai đầu sợi gấm có tua rua được nhuộm màu xích thố, trên sợi gấm cũng đeo kim bội hình tròn khắc bốn chữ
"Lung Nguyệt công chúa".
Khuôn mặt tròn tròn phấn nộn trông rất khả ái hoà nhã, đôi môi không tô mà đỏ, nơi đuôi mắt cánh phượng dài có một nốt chu sa đỏ thẫm, chóp mũi nhỏ nhắn. Cùng với nam tử bên cạnh có đến bảy phần giống nhau.
Hai người vừa bước vào bên trong đã vang lên tiếng xì xầm to nhỏ.
"Nhìn đi, Vĩnh Phúc vương cùng Lung Nguyệt công chúa quả thật là huynh muội tình thâm, lúc nào cũng đi chung với nhau".
"Vĩnh Phúc vương cùng Lung Nguyệt công chúa thật sự quá đẹp, đẹp đến câu hồn đoạt phách*, khiến ta quả thật xấu hổ với dung mạo của chính mình".
"Ngu ngốc, nếu không có mỹ mạo, làm sao xứng là hài tử của Nhiếp chính vương cùng vương phi? Ngươi không thấy hai người họ đẹp như thế nào à?".
Mà hai người trong công cuộc bàn tán hăng say của mọi người
- vẫn đang ung dung đi về chỗ ngồi của chính mình.
Chính Đức đế chưa có hài tử, nên ở vị trí dành cho vương gia công chúa bên dưới Phượng ỷ của Hoàng hậu, chỉ có một bàn dành cho hai người Vĩnh Phúc vương và Lung Nguyệt công chúa mà thôi.
Vĩnh Phúc vương Trác Hàn Tuệ lôi kéo Lung Nguyệt công chúa Trác Dung Kiều ngồi xuống ghế, lại tự động tay rót trà cho nàng, sủng nịch nói:
"Trời mưa rỉ rả khó tránh cảm mạo, muội uống chút trà nóng để giữ ấm thân thể".
Đa tạ ca ca, Trác Dung Kiều cũng không từ chối, hờ hững đáp rồi nhận láy tách trà nhấp một ngụm.
Hương trà Đại Hồng Bào đắt đỏ tràn ngập trong khoang miệng, Trác Dung Kiều thoã mãn híp mắt, sự hờ hững trên mặt nhanh chóng bị sự đáng yêu thay thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!