Thế nên năm đó bà gả vào Trầm quốc công phủ mới khiến Trầm quốc công Trầm Tường liên tục sủng ái. An thị nắm tay Trầm Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm đi đến trước mặt Trầm Thư Kính, dịu dàng nói:
"Kính nhi, con một phen lấy đi mất ba hồn bảy phách của mẫu thân rồi. Con hôn mê ba ngày, ba ngày này mẫu thân đều cùng Nhị tỷ con ra vào Phật đường, chính là cầu khẩn cho con sớm ngày tỉnh lại, không ngờ là con thực sự tỉnh rồi"
.
Trầm Thư Kính nhếch cao khoé môi.
Mẫu thân? Một di nương thấp hèn mà có thể dùng xưng hô này với đích nữ phủ quốc công sao? Cho dù có là bình thê cũng không xứng, huống gì là di nương. Cảm nhận được thân thể Tô Tịch có hơi cứng lại, Trầm Thư Kính ở bên tai bà nhẹ giọng an ủi rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Thân thể mỹ miều chưa cập kê nên vẫn còn đang trong thời kỳ phát dục, đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp tố y mỏng tang, Trầm Thư Kính mệt mỏi tựa vào thành giường, bật cười:
"Đại di nương, trước đây ta còn nhỏ nên mới chưa hiểu chuyện, nhưng người đã làm di nương ở phủ quốc công bao lâu mà quy củ còn học chưa xong sao?"
. Nụ cười yếu ớt nơi khoé môi An thị chợt cứng lại, bà lúc này mới phát giác ra Trầm Thư Kính có chút bất thường.
Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm bất mãn vì lời nói của Trầm Thư Kính, tức tối mở miệng:
"Kính nhi, muội nói như thế là sao? Mẫu thân đã làm gì mà muội nói bà không có quy củ? Bà không phải chỉ là lo lắng cho muội mới kéo ta đi Phật đường sao? Ít ra mẫu thân ta so với người nào đó thì cũng quan tâm đến muội nhiều hơn"
. Trầm Thư Kính biết người nào đó
trong miệng Trầm Ánh Cầm chính là chỉ mẫu thân Tô Tịch của nàng.
Đến lúc này rồi mà còn muốn châm ngòi thổi gió, tưởng rằng Trầm Thư Kính nàng vẫn còn là quả hồng mềm mặc người nắn bóp sao? "Ta nói bà ta không có quy củ chính là không có quy củ.
Chỉ là một di nương nhỏ nhoi, mà dám xưng mẫu thân gọi con với tiểu thư dòng chính.
Lại còn không biết dạy cả nữ nhi.
Nhị tỷ mặc dù là do Đại di nương sinh, nhưng thân phận di nương so với nha hoàn chính là hơn một chút mà thôi, có tư cách gì được tiểu thư quốc công phủ gọi bằng mẫu thân
?
Nếu Nhị tỷ gọi bà bằng mẫu thân, vậy thì vị trí đích mẫu này của mẫu thân ta liền nhường cho người ngồi đi, thế nào?
Người muốn ngồi sao?"
. Cả phòng lần nữa rơi vào trầm mặc.
Không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, tựa như có hai trận gió lốc đang âm thầm giao phong.
Đại di nương An thị cùng Trầm Ánh Cầm sững sờ trước một Trầm Thư Kính miệng lưỡi sắc bén, đáy lòng trầm xuống. An thị biết, lần này là do bà lỗ mãng.
Chỉ cần khi Tô Tịch xuất hiện bà liền không thể kiềm chế tâm tình của mình, hôm nay nhiều người như vậy lại để con ranh con này nắm thóp, thật là tức chết bà mà! Trầm Ánh Cầm giật giật môi muốn nói thêm gì đó, nhưng An thị đã nhanh tay kéo nàng lại.
An thị nhìn Tô Tịch cao cao tại thượng ngồi bên cạnh Trầm Thư Kính không nói một lời, rồi lại nhìn đến Trầm Thư Kính khí thế sắc bén, dịu giọng thoả hiệp:
"Mẫu thân.. không phải, di nương chỉ là nhất thời lo lắng cho Tam tiểu thư nên mới sơ sót quy củ. Nhị tiểu thư cũng vì quá lo cho người mà lỡ lời gọi sai. Đích mẫu của phủ Trầm quốc công làm sao là ai ngoài phu nhân cơ chứ, di nương nhỏ bé làm sao dám mơ đến vị trí đó"
.
Trầm Thư Kính nhìn hai mẹ con An thị nói đến mây trôi nước chảy chỉ có một lý do là lo lắng cho nàng, phiền phức đuổi người:
"Nếu Đại di nương cùng Nhị tỷ lo cho ta thì hãy về Bạch Mai viện cùng Huyền Cầm viên mà chuyên tâm chép kinh Phật cầu bình an cho ta đi. Sao nào? Hai người có làm được không?"
.
"Được, nếu Tam tiểu thư đã muốn thì thiếp thân xin vì người mà chép một trăm lần kinh Phật để thay người đổi lấy bình an"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!