"Nhìn qua đây." Đôi mắt đỏ sẫm của hắn nhìn nàng chằm chằm, tay đặt bên hông nàng cũng bỗng nhiên siết chặt, Minh Dạ dùng khẩu hình nói với nàng.
Mạc Tinh chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn thẳng Minh Dạ
"Không phải sợ, chúng xem chúng ta là những tảng đá, chỉ cần bất động thì chúng sẽ không cắn." Minh Dạ nở nụ cười tươi vô cùng xinh đẹp nhìn Mạc Tinh, cảm giác ma mị kinh người, cũng tự tin tuyệt luân.
Tảng đá sao? Mạc Tinh trừng mắt nhìn Minh Dạ.
"Ta ra biển sao lại có thể không có chuẩn bị chứ, muốn để cho những tiểu tử này thu thập ta à, đây không phải là vứt hết mặt mũi xuống biển rồi sao?!" Minh Dạ coi như đã hiểu hết những thắc mắc về Mạc Tinh, khẽ nhếch môi cười cười ngạo nghễ mà nói.
Mộc thạch, là loại hương liệu có thể tản ra mùi hương đặc trưng của đá, khứu giác người không phân biệt được nhưng đối với rắn nước, chúng sẽ cảm giác được.
Nàng nhìn Minh Dạ vẫn rất nhẹ nhõm như không hề nhìn thấy cả đám rắn nước, Mạc Tinh đang thầm căng thẳng hồi hộp trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, đúng vậy, những điều này Minh Dạ tuyệt đối thành thạo nhất, hắn nói không cắn vậy tức là không cắn, nếu ngay cả chút bản lĩnh ấy mà Minh Dạ cũng không có, vậy sẽ không có tư cách làm Hải Vương rồi, Mạc Tinh thoáng yên tâm.
Nhìn thân thể không còn cứng đờ của Mạc Tinh, Minh Dạ cười nói: "Được rồi, không sợ nhé, nàng toàn lực bế khí là được, những thứ khác cứ giao cho ta, chúng bơi một hồi không thấy đồ ăn sẽ rời đi thôi."
Rắn nước đối với hắn mà nói không đáng sợ, nhưng là đang trong nước, công lực bế khí của Mạc Tinh kém xa hắn, nếu rắn nước dừng lại lâu hơn một chút, hắn sợ Mạc Tinh chịu không được.
Mạc Tinh hiểu rõ được ý của Minh Dạ, cũng biết nhược điểm của mình, Mạc Tinh cắn răng, vừa định nhắm mắt tập trung bế khí, tất cả những thứ còn lại ném cho Minh Dạ xử lý. Nhưng mí mắt còn chưa kịp khép lại, đột nhiên thấy một con rắn nhỏ toàn thân màu cam lảo đảo bơi qua, nó chỉ nhỏ bằng ngón tay, nhưng thân hình rất dài, không ngừng uốn lượn bên tai Minh Dạ, coi như là nhìn trúng cái lỗ nhỏ kia muốn vào trong nghỉ ngơi.
Mạc Tinh đột nhiên mở to hai mắt.
Rắn nước không ngừng bơi lội bên tai Minh Dạ, đôi mắt nhỏ màu lục của nó tản ra hào quang, khiến Mạc Tinh không rét mà run.
Minh Dạ cũng cảm nhận được nhưng đối với Mạc Tinh vẫn tươi cười, chỉ là trong mắt chợt lóe lên thần sắc khó hiểu.
Đó là lỗ tai, sao có thể nhân nhượng cho rắn nước chui vào chứ?!
Mạc Tinh cắn răng thở ra một hơi, tay vốn đang cầm chặt chủy thủ chậm rãi từng chút từng chút nâng lên, hướng tới lỗ tai Minh Dạ.
"Nàng làm gì, đừng nhúc nhích." Minh Dạ vừa thấy cử động của Mạc Tinh lập tức khẽ quát.
"Câm miệng." Mạc Tinh gào lại một tiếng, mặc dù không thật sự phát ra thanh âm nào, nhưng so về khí thế thì không aiyếu hơn ai.
Nếu Minh Dạ mà chết rồi, thì nàng cũng không thoát ra được, Mạc Tinh lo lắng điều này, liền vô cùng tỉnh táo vô cùng chuẩn xác mà di chuyển chủy thủ.
Minh Dạ thấy trong đôi mắt sáng của Mạc Tinh là sự chuyên chú cùng kiên định, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm thần sắc nghiêm túc của Mạc Tinh, nhìn nàngchuyên tâm chủy thủ trong tay, trong mắt hắn dần dần nồng đậm ý cười, là thật lòng mỉm cười.
Được rồi, đành giao tất cả của bản thân cho nàng vậy.
Chủy thủ từng chút đâm về phía trước, rắn nước bơi bên cạnh chủy thủ, lượn lờ ngay trên mu bàn tay Mạc Tinh, chỉ cần động một chút có thể bị nó cắn ngược lại.
Mạc Tinh chuyên chú nhìn chằm chằm vào rắn nước muốn chui vào lỗ tai Minh Dạ, nàng hết sức cẩn trọng khai triển.
Mạc Tinh chuyên tâm nhìn bên tai Minh Dạ, Minh Dạ nhìn chằm chằm vào Mạc Tinh, ánh mắt không giao thoa nhưng lại phảng phất như có sự hòa hợp nhất thể.
Chủy thủ không hề gây bất cứ dao động gì, từ từ tiếp cận rắn nước đang uốn lượn bên tai Minh Dạ, con rắn nhỏ màu cam như rằng không còn kiên nhẫn với cái hang động kia. Muốn chui vào, nhưng sao lại khó như vậy, thân thể của nó trong nước hơi cong lên, giống như một đầu mũi tên nhọn, muốn nhắm thẳng lỗ tai Minh Dạ mà bắn vào.
Tay mắt lanh lẹ, sát khí trong mắt Mạc Tinh lóe lên, chủy thủ trong tay phóng về phía nó, thoáng chốc, lưỡi dao sắc bén lập tức nhắm vào vị trí bảy tấc (vị trí của tim rắn), một đao hai lưỡi, ngay sau đó Mạc Tinh lật tay, lưỡi dao lập tức xoay ngang, khó khăn chắn trước lỗ tai Minh Dạ, nhưng một nhát dao kia lại không ngăn được đầu rắn sau khi chặt vẫn khí thế xông lên, "phanh" đầu rắn đâm vào mặt dao rét lạnh, hàm răng bén nhọn cắn lên trên lưỡi dao mỏng.
Lệch một ly.
Làn nước gợn gợn lăn tăn tạo thành bọt nước xung quanh, bầy rắn lập tức cong thân mình, bày ra trạng thái công kích, Mạc Tinh một hơi nghẹn tại cổ họng, không dám cử động. Đầu rắn kia bị chặt cùng thân rắn rơi xuống đáy nước.
Một hồi lâu, không có phát giác được cái gì chấn động, bầy rắn chỉ cảm nhận được tung tích từ hương vị của chính đồng loại mình, từng con giãn thân thể, tiếp tục chậm rãi bơi.
Cổ họng nghẹn lại, tâm cũng từ từ bình tĩnh lại, Mạc Tinh phát hiện ngón tay mình đều cứng ngắc lại.
"Làm gọn gàng lắm." Minh Dạ chăm chú nhìn Mạc Tinh chậm rãi nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, đẹp đẽ vạn phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!