Ánh trăng trên trời, đêm tĩnh âm u.
"Chuyện gì?" Minh Dạ đứng trong hậu viện, hắn nghiêm mặt hỏi Lê Xuyên.
"Vừa rồi huynh làm cái gì?" Lê Xuyên nhìn chằm chằm Minh Dạ, không ngừng dò xét từ trên xuống dưới.
Minh Dạ nghe hỏi thì ngẩn người, sau đó bật cười, hai tay khoanh trước ngực nhìn Lê Xuyên: "Có ý gì?"
"Có ý gì được chứ, Đông Hải hải vương lại nhỏ mọn như vậy, đệ kết bái với huynh hai mươi năm, vậy mà đây là lần đầu tiên đệ thấy, lực tay hơi lớn, huynh xem người khác là đứa trẻ ba tuổi à." Lê Xuyên cũng khoanh tay trước ngực nhìn Minh Dạ.
Minh Dạ nghe Lê Xuyên trực tiếp nói vậy thì lập tức nở nụ cười: "Ta cố ý đấy, vậy thì sao? Không phải là chỉ bóp nát một chiếc nhẫn thôi sao, ghét thì phá hủy."
Một đôi, cái gì một đôi, còn là Long Phượng giới chứ, hừ.
"Đó là đồ của người khác."
"Thì sao? Cái gì của người khác, người của ta phải mang đồ của ta." Hợp tình hợp lý.
Lê Xuyên nghe Minh Dạ nói thì nhìn hắn thật sâu: "Huynh đang ghen à?"
"Lê Xuyên, mắt đệ có vấn đề." Minh Dạ nở nụ cười. "Không cần cãi lại, dù sao ta cũng không phải là ghen, ta cũng không phải nhìn thấy Mạc Tinh mang nhẫn của người đàn ông khác đưa liền nổi giận."
Lê Xuyên trợn mắt nhìn Minh Dạ đang cười yêu mị, chậm rãi nói: "Nhắc huynh một câu, đừng để đến lúc cuối cùng, lúc mà không có cách nào thay đổi mới biết được mình có ghen hay không, lúc đó đã quá muộn rồi." Nói xong hắn liền đi, bỏ lại Minh Dạ.
Nhìn bóng lưng Lê Xuyên biến mất trong đêm, Minh Dạ chậm rãi thu nụ cười nhạt trên mặt lại, quay đầu nhìn lại cửa phòng đang đóng, ánh mắt sóng sánh, đen như hồ sâu, không biết nghĩ gì.
Sương mù bao phủ bóng đêm.
Mạc Tinh đứng trong phòng nhìn bầu trời đầy sao, vô ý thức vuốt ve ngón tay trái, chỗ đó đã từng đeo chiếc nhẫn kia, chiếc nhẫn đã làm bạn với nàng ba năm.
Năm đó dưới cây hoa đào, người nọ dịu dàng như ngọc, cười như gió xuân, chân thành nói nhỏ: "Ta quyết định rồi, nàng chạy không thoát đâu, đời này nhất định phải làm thê tử của ta."
Gió nhẹ thổi qua, hoa đào bay phất phới đầy trời, tay nắm tay, ấm tận vào tim.
"Đợi nàng trưởng thành thì chúng ta sẽ thành thân, đến lúc đó ta mang nàng phóng ngựa giang hồ, tiếu ngạo thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ." Lời nói nhẹ nhàng làm bản thân nàng có mong muốn với tương lai.
Thật sâu trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, đôi mắt nhìn bầu trời không còn kiên cường và lạnh lùng mà chỉ còn dịu dàng chưa gặp bao giờ, cái mềm mại trong mắt kia đã hòa tan toàn bộ băng tuyết.
Gió chợt nổi lên, lá cây ngoài cửa sổ xoay tròn.
Mạc Tinh bỗng nhiên cả kinh, hai mắt dịu dàng lập tức tỉnh táo, trong bầu trời đen kịt kia có khuôn mặt dịu dàng, có khoảng thời gian vô tư của hai người.
Siết chặt nắm tay, kiên cường và lạnh lùng bao trùm lên nhu hòa trong hai mắt, quá khứ không thể quay lại, lúc này không chỉ có bản thân mình, sát khí lóe lên trên khuôn mặt lạnh như băng, Mạc Tinh đột nhiên đứng dậy, vung tay áo lên tắt đèn, phút chốc, một bóng đen lao ra.
Xuyên qua con hẻm trên đường, quen thuộc cực kì.
Mà ở phía sau nàng có một bóng đen khác theo sát như hình với bóng.
Lông mày hơi nhìu lại, Mạc Tinh đưa mắt nhìn bóng dáng theo sát phía sau, người không kiêng kị theo dõi nàng, truy tung thoải mái, gần như muốn đuổi theo tới đi sánh vai với nàng, ngoại trừ Minh Dạ kia thì còn ai vào đây.
Âm thầm hừ một tiếng. Trên biển do ngươi xưng bá, nhưng bây giờ là trên đất liền, nơi đây là thiên hạ của Mạc Tinh.
Thân hình chớp liên tục, Mạc Tinh xoay người mấy lần rồi chạy vào hẻm tối đen, Minh Dạ sau lưng lập tức đuổi kịp.
Ánh trăng sáng trên bầu trời, đêm đã thật khuya, đường phố trống trơn không một bóng người, chỉ có hai bóng dáng chợt lóe lên, nếu bây giờ có người thấy chắc sẽ cho là mình gặp quỷ.
Minh Dạ dừng chân lại nhìn ngõ nhỏ tối đen như mực phía trước, không tiếng động, không hơi thở, không có gì cả, khóe miệng từ từ nở nụ cười khổ, rõ ràng là làm mất dấu Mạc Tinh rồi, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Minh Dạ hắn mất dấu người khác.
Xem ra chính là cường long không áp được rắn rết địa phương, huống chi Mạc Tinh cũng không phải là rắn nhỏ, hắn vuốt lông mày, chỉ có thể quay về trạm dịch trước thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!