Dạ Hằng và Hàn Cẩm Y khi cứu được nàng liền tức tốc vào cung.
Trên đại điện ai nấy đều sốt ruột, hoàng thượng nghe bên ngoài bẩm báo liền ra ngoài.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng thượng, thần đã về."
"Dao Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Bẩm hoàng thượng, thần bị kẻ xấu bắt ra vùng ngoại ô.
Sau đó hắn bắt thần đến giữa sông rồi thả thần xuống nước.
Cũng có thể là hắn chỉ nhận lệnh giết thần, vậy nên thần mới giữ được trong sạch.
Sau đó, Hằng Vương và Hàn thành chủ đến kịp đã cứu thần, nên thần mới giữ được mạng quay về bên hoàng thượng."
"An Bính Sơn.
An Bính Sơn."
"Có nô tài".
"Tại sao khác hoàn toàn ban nãy ngươi nói?".
"Nô tài cũng nghe tin như vậy, nói sao biết thế.
Nô tài có tội, xin hoàng thượng tha mạng.
Nô tài đáng chết."
"Hoàng thượng, có người muốn thần chết, tự nhiên sẽ muốn bôi nhọ danh dự của thần."
Hoàng thượng đi về phía nàng đỡ nàng đứng lên rồi nói.
"Dao Nhi đúng là đã phải sợ hãi rồi.
Hằng Vương, đệ đã điều tra rõ ràng chưa? Rốt cuộc là ai mà độc ác đến như vậy?".
"Trước đó, thần đệ đã bố trí phòng ngự chặt chẽ ở Bạch phủ, người ngoài không thể đột nhập được.
Nếu bắt Hiền phi mà không để lại dấu vết gì thì chỉ có thể là người trong Bạch phủ.
Sau khi đánh nhau với bọn chúng thì tất cả bọn chúng liền uống thuốc độc tự tử, chỉ có thể đem thi thể về".
"Thiên Diện."
Hắn nhận lệnh đi tới chỗ thi thể kiểm tra.
"Bẩm hoàng thượng, bọn chúng giấu thuốc độc trong kẽ răng, sau khi bị vỡ thuốc độc sẽ vào người và mất mạng tại chỗ.
Có điều độc dược này rất đặc biệt, ở Đại Chử ta không có loại độc này mà đây là độc của Đại Sở."
Đậu Hương Lan trên mặt lúc này biến sắc.
Không dám có hành động gì.
Tố Loan bên cạnh nhìn mẫu thân đang toát mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!