Chương 4: Đặt Tên

Sáng hôm sau.

Người nói không vượt qua ranh giới là nàng nhưng người vượt lại là nàng.

Sáng hôm sau mở mắt ra hắn đã thấy nàng ôm hắn cứng ngắc, hắn từ từ lùi người sát tường tay từ từ nhắc tay nàng lên, nhưng vừa nới lỏng một chút tay nàng lại ôm lấy người hắn.

Hắn biết là nàng đang cố ý trêu ghẹo hắn, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, nên hắn đành đẩy nàng ra.

" Nữ nhân ngu ngốc này!".

" Thôi bỏ đi.

Địch không động ta không động".

Hắn bỏ cuộc nằm yên không nhúc nhích mặc nàng ôm.

" Ta không tin không trị được huynh, xem huynh ăn nói sao với ta".

Nàng nhắm mắt mỉm cười gian xảo rồi gác chân lên người hắn.

" Ưm..."

" Còn chưa chịu dậy nữa.

Chẳng lẽ đang giở trò".

" Huynh không động ta cũng không động, đành xem sức kiên nhẫn của ai hơn ai thôi".

Hai người cứ thế nằm được một khoảng thời gian thì có tiếng gõ cửa.

" Công tử, cô nương.

Đến ăn sáng thôi".

" Đến đây".

Cả hai nghe đại nương gọi liền ngồi dậy.

Trong thôn.

Quán trọ.

Người đại phu nhận được miếng ngọc bội liền đeo bên mình.

Ông ta đến một quán trọ gọi một chút điểm tâm, không ngờ đúng lúc bọn tàn dư của Đại Sở cũng ở đó, nhìn thấy miếng ngọc bội trên người ông, tên thủ lĩnh liền nhớ đến miếng ngọc trên người Hằng vương.

Bọn chúng tiến đến hỏi tung tích chủ nhân của miếng ngọc bội.

Vết thương của Dạ Hằng cũng dần khỏi, sau khi ăn điểm tâm xong cả hai cùng nhau lên núi đi dạo.

Đến bên một bờ hồ, xung quanh toàn là hoa lá đỏ rực một phương.

Nàng thích thú chạy đến xem.

" Thích hoa này à?".

" Ta không phải người yêu hoa".

Nàng đứng dậy lắc đầu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!