Việc Đại Sở hãm hại Hằng vương đã được làm rõ, hắn cũng được trả lại sự trong sạch.
Nàng vì giúp hắn nên bản thân không trụ được mà ngã quỵ, hắn sau khi đỡ lấy nàng liền tức tốc về vương phủ.
Nàng và hắn nhiều ngày không nghỉ ngơi dù là người sức khỏe tốt đến đâu cũng không chịu nổi, hắn để nàng nghỉ ngơi ở phòng của mình, còn bản thân thì ngủ gục bên cạnh giường.
Sáng hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi nàng cũng khỏe hơn rất nhiều, vừa tỉnh dậy đã thấy hắn ngủ gục bên giường.
Nàng ngồi dậy, lấy tay day day người hắn, gọi:
" Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Nghe có tiếng gọi hắn giật mình tỉnh dậy.
" Cô tỉnh rồi à?".
" Trả cho ngài.
Chúng ta đã nói trước rồi".
Nàng từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội rồi đưa cho hắn.
" Dạ Hằng, ta muốn hỏi ngài một câu.
Ngài còn coi ta là thế thân của tỷ tỷ không?".
" Mặc dù trên người cô có hình bóng của Tịch Nguyệt, nhưng trong lòng bản vương, đã sớm không còn coi cô là thế thân của Tịch Nguyệt rồi".
Nàng nghe những lời này, khoé mắt đột nhiên ươn ướt.
Rướn người lên ôm chặt lấy hắn.
" Ngài có biết ta chờ câu nói này đã chờ rất lâu rồi không?".
" Dạ Hằng".
Cẩm Y bên ngoài đi vào phòng tìm hắn, y nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngại ngùng quay người lại.
"Làm phiền rồi.
Ta vẫn nên...".
"Cứ nói đi không sao."
"Ta vừa mới trở về từ hoàng cung nghe nói công chúa Hàm Nguyệt hình như có chút gì đó không khỏe.
Cô ấy nói nhất định muốn Tịch Dao đi chuẩn trị.
Nhưng theo tình hình hiện tại của Tịch Dao, ta vẫn nên giúp cô từ chối thôi."
"Không sao.
Ta sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào cung ngay."
" Ta ở ngoài đợi huynh."
Nói xong hắn lập tức rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!