Hàn Cẩm Y sau khi thoát được cấm vệ quân liền nhanh chóng đến chỗ hẹn gặp thủ hạ của mình.
" Thành chủ".
" Ngươi mau đem nó về Vạn Hoàng Thành, nhất định phải cẩn thận".
" Vâng.
Thành chủ yên tâm, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
" Đi đi".
Bạch phủ.
Thinh Nguyệt vào bẩm báo nói là nàng đã bình an trở về, mẫu thân của nàng nghe vậy liền chạy ra ngoài xem, trong phủ chỉ có Đại phu nhân là không mấy vui vẻ.
Nàng cùng Dạ Hằng vào phủ, lập tức một người phụ nữ trông rất tiều tụy chạy ra nắm lấy tay nàng.
" Dao Nhi.
Dao Nhi, mẫu thân biết là con không sao mà".
" Tham kiến vương gia".
Bạch Chấn Đình và đại phu nhân cũng ra ngoài, nhìn thấy hắn liền hành lễ.
Hắn cũng chấp tay chào hỏi.
" Từ nhỏ con đã làm ta lo lắng rồi, cứ nghĩ tuổi trẻ có hơi bốc đồng, lần này ra ngoài lại mất tích, con chạy đi đâu vậy? Làm mẫu thân lo chết mất".
" Mẹ?".
" Con gái, về là tốt rồi, về là tốt rồi".
Bạch Chấn Đình bên cạnh cũng an tâm phần nào.
" Mấy ngày con không có nhà, mẫu thân con ngày đêm lo lắng cho con, khóc đến nỗi suýt nữa thì đôi mắt hỏng mất".
" Vậy...! người là cha con?".
" Con... con bé ngốc này, sao đến cha mẹ mà con cũng không nhận ra vậy?".
" Tịch Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".
" Con cũng không biết.
Con mất trí nhớ không nhớ được gì cả".
Đại phu nhân lúc này cũng tiến đến giả vờ quan tâm.
" Tịch Dao, thật sự là con sao? Cuối cùng con cũng quay về".
" Xin hỏi người là...".
" Sao thế? Đến mẹ cả cũng không nhận ra sao?".
" Mẹ cả?".
" Nguyệt Ly, mau đưa Tịch Dao về phòng nghỉ ngơi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!