"Dạ Hằng, hôm nay chàng sao thế?".
"Nàng...! Vì sao nàng lại lừa ta?".
"Nàng có biết, suốt khoảng thời gian qua,
mỗi ngày ta đều rất ăn năn, mỗi ngày ta đều tự trách bản thân vì đã có lỗi với nàng.
Mỗi ngày ta đều sống trong nỗi đau khổ và tự trách vì đánh mất nàng.
Nhưng, nàng lại lợi dụng tình cảm của ta với nàng để đâm sau lưng ta một đao.
Vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Vì sao?
". Hắn đẩy nàng xuống rồi từ từ tháo mặt nạ ra trong sự ngỡ ngàng của nàng."Sao hả? Bất ngờ lắm phải không? Nàng mong trẫm chết như vậy phải không? Có phải sau khi trẫm chết, nàng có thể ở bên Cốc Dạ Hằng mãi mãi phải không? Có phải những gì đã có giữa hai ta đều là giả dối?
Từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ yêu trẫm phải không?.Tình yêu của ta với ngươi đã bị ngươi hủy hoại từ lâu.
Giờ ta chỉ còn nỗi thù hận với ngươi.
Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy.
Là ta tự chuốc lấy?.Trẫm vì nàng mà từ bỏ tất cả, mất đi tất cả.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
". Nhớ lại ngày hôm đó nghĩa quân xông vào đại điện, người mà bọn họ giết chính là thuộc hạ được cải trang thành Cốc Dạ Quân, vết bớt trên tay cũng là Cốc Dạ Quân dùng đao hơi lửa tạo thành, làm giống như hắn đang xóa dấu vết của vết bớt đó. Nhà lao."Thiên Diện, đồng bọn của ngươi đã khai ra nơi ẩn náu của các ngươi, ta đã phái người đến đó rồi.
Nếu bây giờ ngươi nói ra vẫn còn kịp đó.
Ta có thể tha mạng cho ngươi.Có phải ngươi đã bắt Thinh Nguyệt không?. Thinh Nguyệt? Là ả a hoàn bên cạnh Bạch Tịch Dao đó ư? Hôm đó ta vốn đi giết Bạch Tịch Dao, không ngờ lại gặp ả ta.
Nhưng có thể khiến các ngươi phải đau khổ như vậy, ả có chết cũng đáng rồi.Ta giết ngươi.Giết đi.
Giết ta đi.Cũng đến lúc rồi.
Bôn Lôi.Cái gì cũng đến lúc rồi?.Vương gia, phát hiện được tờ giấy này ở nơi ẩn náu của bọn chúng.Đây là nét chữ của Cốc Dạ Quân.
Nhìn vết mực thì tờ giấy này được viết chưa lâu.
Hắn vẫn chưa chết.
Mục đích của ngươi không phải là giết ta mà là kéo dài thời gian.
Tịch Dao gặp nguy hiểm.
Mau lên, chúng ta chia nhau ra tìm.
"Vách núi ngoại thành phía tây."Hoàng thượng, Cốc Dạ Hằng dẫn người đến rồi.Cẩm Y, Cốc Dạ Quân đang giam giữ hai người họ, điều quan trọng nhất là phải cứu được họ.Vậy còn đợi gì nữa? Mau đi cứu người.Đứng lại.
Tam đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.Cốc Dạ Quân, ngươi thả hai người họ ra.
Ta có thể hứa với ngươi bất cứ chuyện gì.Cốc Dạ Quân, ngươi thả họ ra đi.
"Bôn Lôi bên cạnh lo lắng cho Thinh Nguyệt và nàng."Câm miệng.
Đã đến nước này, các ngươi còn có tư cách gì ra điều kiện với trẫm? Ngươi bước lên bước nữa ta sẽ giết nàng ấy.Thật là ân ái.
Mấy người các ngươi tình nồng ý đậm, người có tình cuối cùng cũng bên nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!