Tịch Dao đuổi theo Dạ Hằng, hắn đi rất nhanh khiến nàng đuổi theo không kịp, nàng chạy nhanh hết sức níu hắn lại.
" Ngài đi chậm lại đi ta đuổi theo không kịp".
Nàng nhăn nhó nói rồi bị một thứ khác thu hút, nàng nhìn bên phía đối diện có quầy bán mặt nạ, liền hứng thú chạy lại xem.
" Ông chủ, ta muốn xem cái này một chút".
Nàng cầm chiếc mặt nạ lên đeo rồi hỏi hắn.
" Dạ Hằng, đẹp không?"
Hắn nhìn nàng không nói gì rồi cũng cầm chiếc mặt nạ khác giống như vậy lên.
" Ngài nói xem đây là cái gì? Tại sao lại có bốn con mắt vàng?"
" Đây là Phương Tướng Thị, tương truyền là vị thần dân gian xua đuổi bệnh dịch và trừ tà.
Trong lễ hội hằng năm của Đại Chử những chiếc mặt nạ này là đồ chơi thịnh hành nhất".
" Sao ngài biết nhiều vậy?"
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cầm chiếc mặt nạ trên tay hắn lại nhớ đến chuyện trước đây.
Cũng là đêm hội đèn lồng, không khí náo nhiệt giống như vậy.
Lúc ấy hắn và Dạ Quân còn là hai vương gia, tình cảm cũng rất tốt.
Hôm ấy hai người họ mặc trang phục giống nhau lại vô tình chọn cùng chiếc mặt nạ.
" Trùng hợp vậy sao?" Cốc Dạ Quân.
" Phải ".
" Thật sự rất giống, hai vị công tử trông như huynh đệ song sinh vậy".
Ông chủ quầy hàng nói.
" Thật sao? Thế ta chọn nó vậy" Cốc Dạ Quân.
" Nhị ca sao lại chọn giống ta?"
" Vừa nãy ông chủ cũng nói rồi, chúng ta giống huynh đệ song sinh mà, tất nhiên phải đeo mặt nạ giống nhau rồi".
" Được" Hắn vui vẻ cười nói.
Cũng chính nguyên nhân này dẫn đến hiểu lầm về sau khiến hắn và Tịch Nguyệt lỡ nhau.
" Đi thôi".
Trở lại thực tại.
" Vừa nghe đã biết công tử là người hiểu biết, lễ hội đèn lồng của Đại Chử chúng ta đặc sắc nhất là chiếc mặt nạ này".
" Cô nương, sao cô không nhân dịp này mua hai chiếc mặt nạ".
" Mua, mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!