Vào thời Đại Chử, dân gian đã có truyền thuyết " Vạn Phụng Chi Vương" nữ tử nào có mệnh Phượng Hoàng sẽ là hoàng hậu tương lai.
Các thân vương, hoàng tử đều nghĩ rằng có được nữ tử mệnh Phượng Hoàng sẽ có thiên hạ trong tay.
Gây ra biết bao cuộc chiến tranh quyền đoạt vị.
Bạch thừa tướng, trong phủ có ba người con đều là nữ nhi, trưởng nữ là Bạch Tố Loan do đại phu nhân sinh ra, hai tỷ muội Bạch Tịch Nguyệt và Bạch Tịch Dao do nhị phu nhân sinh ra.
Ngày nhị phu nhân mang thai, một vị đạo trưởng đã đến phủ do nhìn thấy hào quang trên trời, bấm độn ngón tay, ông nói rằng nữ tử của Bạch phủ sẽ có người là hoàng hậu trong tương lai.
Tịch Dao trời sinh có mệnh Phượng Hoàng, tương lai sẽ là hoàng hậu.
Nhưng tính tình lại hiếu thắng, có phần tùy hứng trái ngược hoàn toàn với tỷ tỷ, Tịch Nguyệt từ nhỏ đã là người thông minh, quyết đoán, tài nghệ hơn người nên mọi người đều cho rằng Tịch Nguyệt chính là người vị đạo trưởng ấy nói.
Thời gian trôi qua, Tịch Nguyệt và Tịch Dao đều đã trưởng thành, xinh đẹp hơn người.
Tịch Dao nhạy bén thông minh, tinh thông y thuật.
Tịch Nguyệt hiểu rõ việc triều chính, tài sắc vẹn toàn, là nữ trung hào kiệt.
Quân vương Đại Chử vì muốn giữ vững hoàng vị nên đã thành thân với Tịch Nguyệt.
Lúc này Hằng vương là Cốc Dạ Hằng cùng Tịch Nguyệt và Cốc Dạ Quân vướng vào mối tình tay ba.
Vì yêu và nghĩ người cứu mình ngày đó là Dạ Quân, nên Tịch Nguyệt đã đồng ý thành thân với hắn.
Cùng hắn lo chính sự chấn hưng Đại Chử.
Dạ Hằng vì người mình yêu từ bỏ hoàng vị, đóng quân biên cương đánh giặc.
Hai năm sau.
Chiến trường.
Đại Chử là nước đứng đầu, tây có Đại Sở, nam có Nam Du.
Tuy mỗi bên bề ngoài yên phận bảo vệ một phương, nhưng thực tế là sóng ngầm thay đổi bất thường.
Không ai không mong muốn thống nhất thiên hạ.
Cốc Dạ Hằng đóng quân ở biên cương đã hai năm.
Đại Sở khơi nguồn chiến tranh, gây không biết bao nhiêu tội ác, lúc này đội quân Đại Sở đang bao vây Cốc Dạ Hằng và Bôn Lôi
- thuộc hạ thân cận của hắn.
Cả hai tuy võ công cao cường nhưng với sức của hai người sao trấn áp được một đội quân.
Chủ soái quân địch ra lệnh phóng tiễn, Cốc Dạ Hằng vô tình bị trúng tên ở vai, nhưng vẫn cố dụ quân địch tấn công.
Hắn lấy lui làm tiến dẫn dắt địch vào chỗ mai phục.
" Rút ".
Hắn rút mũi tên ra phi thân lên ngựa hô to.
Hắn và Bôn Lôi cùng một số binh lính rút về nơi mai phục.
Đại Sở hiếu chiến quyết đuổi cùng giết tận nên sa bẫy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!