"Thứ thuốc đó xét kỹ là loại xuân độc, tàn lưu trong cơ thể ít nhất mười ngày nửa tháng không tan hết."
Vị lang trung còn đặc biệt dặn:
"Khi phát tác, m.á. u của người trúng độc chính là m.á. u có độc."
Vì thế, khi Cố Cửu Chiêu phát độc, ta đã vòng tay qua cổ hắn, cắn mạnh một phát đến bật máu.
Để tránh khiến người khác nghi ngờ, ta còn cố tình để lại dấu cắn ở nhiều chỗ khác.
Ta ngậm m.á. u hắn trong miệng, tựa như ma quỷ từ địa ngục, bám lấy vị thần cao quý, dùng m.á. u của hắn làm lễ tế cho sự sống còn hèn mọn của chính mình.
Một kẻ từng c.h.ế. t qua một lần… muốn sống tiếp, đương nhiên không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Giữa lúc giao hoan, độc trong người ta cũng từ từ phát tác.
Lúc Cố Cửu Chiêu thỏa mãn ngã xuống, trong cơ thể ta vẫn là lửa nóng chưa tan.
Dù có thể tự mình áp chế, nhưng mạch tượng đã đủ rối loạn khiến thái y không phân biệt nổi, tưởng rằng ta bị hại còn nặng hơn cả vương gia.
Vậy là, ta trở thành kẻ bị hại hoàn hảo nhất.
11
Lúc này, đối mặt với lời chỉ trích của Giang Hạo Vũ, ta rưng rưng phản bác:
"Ý của huynh là gì? Nói rằng ta vì muốn trèo cao vào phủ Thần vương, nên không tiếc vứt bỏ thanh danh, mạo hiểm cả tính mạng, tự mình uống một liều xuân dược cực độc?"
"Trên đời này thật sự có người ngu xuẩn tham lam đến mức đó sao? Hay trong mắt huynh, muội muội ruột của huynh vốn đã là loại người bỉ ổi đến thế?"
Giang Hạo Vũ nghẹn lời, nói không nên câu: "Ngươi—"
Ta lại nhìn sang phụ mẫu, giọng bi thương:
"Phụ thân, mẫu thân, trong mắt người, con thật sự là một kẻ đê tiện như vậy sao?"
"Con mới là đứa con gái mang cùng dòng m.á. u với người."
"Giang Cẩm Vinh đang vu khống con, cũng đồng nghĩa với việc nàng ta đang bôi nhọ cả thể diện của Giang gia!"
Đường đường là thừa tướng học vấn uyên bác, bị lời ta nói chấn động đến cúi đầu không đáp nổi. Mẫu thân vốn cao quý đoan trang, ánh mắt nhìn ta lúc này tràn đầy áy náy.
Trong phòng im lặng hiếm hoi, không ai còn dám thốt một lời.
Lúc này, ta bước đến bên cạnh Cố Cửu Chiêu, cúi người nhẹ giọng:
"Vương gia, còn nhớ thiếp thân từng nói gì không?"
"Ngài và ta đều đã uống rượu do Giang Cẩm Vinh kính dâng."
Một câu nói vang lên, khiến mặt Giang Cẩm Vinh lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
12
"Rượu ta dâng hoàn toàn không có vấn đề!"
Giang Cẩm Vinh gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh.
"Ngày nay muốn hạ độc, chưa chắc phải cho vào rượu, cũng có thể hạ vào ly, vào bình, vào dụng cụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!