Chương 6: (Vô Đề)

Giờ đây cũng vậy, bọn họ mồm năm miệng mười, đến cả cơ hội phản bác ta cũng không có.

Xung quanh, các vị mệnh phụ và thần tử đều dùng ánh mắt phức tạp mà dò xét ta, dường như đã ngầm tin rằng mọi chuyện đúng như lời Giang Cẩm Vinh nói.

Giang Cẩm Vinh lúc này lại mỉm cười dịu dàng khuyên giải:

"Cùng là nữ tử, ta hiểu tâm tư của muội. Muội lại từ nhỏ sống ngoài kinh thành, còn bị một kỹ nữ nuôi lớn, học lén vài thủ đoạn bẩn thỉu cũng không phải chuyện khó hiểu."

"Ta không có." Ta vừa rơi lệ vừa lắc đầu, lại vô thức lui thêm vài bước.

"Không có?" Giang Cẩm Vinh tiến sát:  

"Vậy muội sợ gì? Để thái y bắt mạch, chẳng phải sẽ rõ ngay sao?"

9

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Cửu Chiêu khẩn cầu:

"Vương gia, xin ngài hãy tin ta, ta cũng là người bị hãm hại, ta thật sự vô tội…"

Cố Cửu Chiêu nắm lấy tay ta, giọng ôn hòa:

"Cẩm Hòa, để thái y bắt mạch đi. Nếu nàng trong sạch, tất có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục."

Cánh tay bị hắn nắm lấy của ta khẽ run lên không kiểm soát nổi.

Ánh mắt Giang Cẩm Vinh lóe lên vẻ đắc ý, nàng ta lập tức giật lấy tay ta đưa về phía Lý thái y, ông ta cũng thuận thế đặt tay lên mạch ta.

Ta rụt rè muốn rút tay lại.

Lập tức bị đám bằng hữu của Giang Cẩm Vinh cười nhạo:

"Nhìn nàng ta hoảng hốt như thế kia, còn gì để nghi ngờ nữa? Rõ ràng là kẻ hạ dược!"

"Nữ nhân lớn lên trong kỹ viện đều giống nhau cả, chỉ mong bám lên long sàng, tưởng rằng ngủ một đêm là có thể làm phượng hoàng, thật nực cười!"

"Giang thừa tướng, thứ lỗi ta nói thẳng, phẩm hạnh của Cẩm Vinh còn cao quý hơn gấp trăm lần đứa con gái ruột này của ngài!"

"Câm miệng!"

Một tiếng quát lạnh như băng vang lên, là Cố Cửu Chiêu.

"Hôm nay chưa rõ trắng đen, ai cho các người cái quyền buông lời phán xét? Làm thư đồng trong cung, chẳng học được tí phép tắc nào hay sao?!"

Đám thế gia tử công tử ấy lúc này mới ấm ức ngậm miệng lại.

Chỉ còn Giang Hạo Vũ vẫn tức tối nói:

"Vương gia! Nàng ta hoảng loạn như vậy, còn cần bắt mạch sao? Rõ ràng là—"

"Mạch tượng của Cẩm Hòa cô nương…"

Chưa đợi hắn nói hết, Lý thái y đã nhíu mày, vuốt chòm râu bạc: "rất kỳ lạ..."

Giang Cẩm Vinh vội vàng truy hỏi:

"Thế nào? Nàng ta không trúng thuốc đúng không?! Là nàng ta nói dối, đúng chứ?!"

Lý thái y buông tay ra, trầm giọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!