Rồi đến tiếng Giang Cẩm Vinh:
"mẫu thân, nữ nhi có điều không biết có nên nói hay không… Vừa rồi nha hoàn thấy muội muội Cẩm Hòa cùng một nam nhân lạ bước vào hoa viên phía trong. Giờ không thấy đâu cả, chẳng hay có phải đang tư tình nơi nào trong đình hay gian phòng nào không…?"
Kiếp trước, lễ cập kê của ta quả thực đã kinh động đến Hoàng hậu.
Hoàng hậu và mẫu thân ta là khuê mật năm xưa, bà đến tham dự lễ cập kê này, kỳ thực là muốn thay Cố Cửu Chiêu chọn vợ.
Hoàng cung khi đó vốn có ý định kết thông gia với phủ Thừa tướng.
Giang Cẩm Vinh khi ấy chính là ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị Thần Vương phi.
Đáng tiếc, trước khi hôn sự được định, nàng lại bị vạch trần thân phận giả thiên kim — mẫu thân nàng chỉ là một vũ cơ nơi hoa lâu.
Tuy không bị đuổi khỏi phủ Thừa tướng, nhưng thân phận của nàng từ đó trở nên vô cùng lúng túng.
Hoàng thất coi trọng huyết thống thanh thuần. Về bản chất, Giang Cẩm Vinh chỉ là con gái của kẻ thuộc tiện tịch. Hoàng hậu dù không nói ra, trong lòng hẳn đã sinh lòng bài xích.
Bà đến hôm nay, chính là muốn đích thân xem chân dung và phẩm hạnh của chân chính thiên kim, xem ta có xứng làm Thần Vương phi hay không.
Giang Cẩm Vinh thừa biết ý đó, nên mới hạ dược bày mưu, hòng để Hoàng hậu bắt gặp ta — một thiên kim thật — mình trần nằm dưới thân một nam nhân xa lạ ngay trong đình giữa hoa viên.
Kiếp trước, Hoàng hậu quả thực nổi trận lôi đình khi chứng kiến cảnh đó. Phụ mẫu ta vội vàng gả ta đi, mong giữ được danh tiết phủ Thừa tướng.
Ta càng thê thảm, thì Giang Cẩm Vinh càng có thể gột bỏ cái danh "giả thiên kim".
Mưu tính độc địa đến mức nào, nhìn đó là rõ.
Lần này, nàng không thấy ta trong đình, lập tức dẫn người đến gần gian phòng này.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng người ngoài cửa:
"Cẩm Hòa muội muội, muội có trong đó không?"
Giang Cẩm Vinh không lập tức xông vào, mà khách khí cất tiếng hỏi trước một câu.
Cố Cửu Chiêu mặt đỏ bừng, toàn thân vẫn còn dấu vết ái ân, cổ bị ta cắn rớm máu, vành tai cũng nhuộm sắc đỏ chưa tan.
"Vương gia chớ lo."
Ta thấp giọng: "Ta sẽ ra ứng phó bọn họ, vương gia hãy rời đi bằng cửa sổ nhỏ."
"Xin yên tâm, chuyện hôm nay, ta tuyệt không hé răng nửa lời."
Cố Cửu Chiêu thoáng sửng sốt: "Vậy ngươi định thế nào?"
Chiếc giường này vốn đã nghiêng ngả lỏng lẻo, chăn đệm ướt át hỗn độn.
Dù không có nam nhân, người ngoài chỉ cần liếc qua là hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ta ngây thơ đáp:
"Nếu chỉ là chuyện vô tình say rượu gây nên sai lầm, ta tin rằng tỷ tỷ sẽ không làm khó ta."
Ta nhặt chiếc áo mãng bào rơi dưới đất đưa cho hắn, chớp đôi mắt trong vắt, nói với vẻ vô tội và thành khẩn:
"Vương gia, ta chưa từng nghĩ sẽ lấy việc này ra để uy h.i.ế. p ngài."
Cố Cửu Chiêu nhìn ta, ánh mắt dần dần thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!