Chương 17: (Vô Đề)

Hắn vỗ nhẹ lên má nàng: "Nàng hợp với ta nhất đấy."

Giang Cẩm Vinh cuối cùng bị trói c.h.ặ. t t.a. y chân, nhét vào kiệu cưới rách nát, che vội bằng vài dải lụa tầm thường.

Chỉ vỏn vẹn hơn chục người rước dâu, khi đi ngang qua cổng chính phủ Thừa tướng, nàng ta ra sức vén rèm nhìn ra, chỉ thấy cửa chính đèn đuốc rực rỡ, khách khứa đông vui, tiếng cười tràn ngập.

Dưới sự reo hò của mọi người, Thần vương cẩn thận bế thiên kim phủ Thừa tướng — Giang Cẩm Hòa, trực tiếp bế lên kiệu hoa sáu người khiêng, không để nàng động một bước chân.

Mười dặm hồng trang, hương hoa khắp ngõ, tiếng chúng mừng vang rộn long trọng vô cùng.

Giang Cẩm Vinh đau đớn rơi nước mắt.

Đó mới là hôn lễ nàng ta từng mơ mộng ngày đêm.

Nhưng giờ, nàng ta chỉ có thể ngồi trong kiệu nhỏ chật chội, gả cho một thư sinh nghèo mạt không có tiền đồ.

Nàng ta không cam lòng, lao ra khỏi kiệu, muốn cản đường Thần vương, gây sự chú ý.

Kết quả ngã lộn nhào, đầu đập xuống đất, m.á. u chảy đầm đìa.

Cố Cửu Chiêu vẫn chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

31

Năm đầu tiên gả vào phủ Thần vương, ta thuận lợi sinh hạ một tiểu Thế tử.

Khi tiệc đầy tháng của Thế tử được tổ chức long trọng, ba vị bằng hữu năm xưa của Giang Cẩm Vinh, kẻ từng sỉ nhục ta, mưu hại ta, đều mang theo lễ vật hậu hĩnh, tự mình đến phủ chúc mừng.

Vị huyện chủ từng chê ta quê mùa giờ lại không ngớt lời khen:

"Vương phi dưỡng dung thật khéo, dáng vẻ chẳng khác gì lúc chưa sinh nở."

Tiểu công gia từng công khai sỉ nhục ta, giờ nói năng khép nép, nhờ ta nói đỡ vài lời trước mặt Thần vương.

Tiểu hầu gia từng dắt đầu đám người dàn cảnh nhục mạ ta ở Ngọc Lâu, lại âm thầm bưng trà xin lỗi, hèn mọn không dám ngẩng đầu.

Chúng ta cùng ngồi một bàn.

Ta ngồi chính vị, còn ba người kia phân ngồi bên dưới, ai nấy đều mặt mày tươi cười nịnh bợ, không dám để không khí lắng xuống dù một khắc.

Ta bâng quơ hỏi: "Gần đây, các vị có tin tức gì của Giang Cẩm Vinh không?"

Huyện chủ lập tức giả vờ hồ đồ:

"Giang Cẩm Vinh? Ta quên mất còn có người như vậy rồi đấy."

Tiểu công gia bồi thêm, nụ cười chẳng có mấy phần thành thật:

"Theo ta thấy thì đồ giả thì mãi mãi vẫn là đồ giả. Người ta nhớ chỉ nhớ đến châu ngọc, ai lại để tâm đến thứ thủy tinh rẻ tiền?"

Tiểu hầu gia thì vội vàng xua tay, giọng mang chút hối lỗi:

"Năm đó nàng ta xúi bọn ta làm không ít chuyện hồ đồ. Mong Vương phi đừng để bụng mà ảnh hưởng tâm tình ạ."

Ta thong thả nhấp ngụm trà, lười biếng nói:

"Ta cứ tưởng, các ngươi từng thân thiết đến thế, sẽ không quên nàng ấy nhanh như vậy."

Ba người vội vàng phủi sạch quan hệ, huyện chủ cười gượng gạo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!