"Hôm ấy, tỷ tỷ đứng trước mặt bao người, bảo thiếp là con gái của kỹ nữ. Nàng ta không nói sai. Người nuôi thiếp, chính là mẹ ruột của nàng ta, một vũ cơ thanh lâu."
"Năm xưa, bà ta mang thai mà không rõ cha đứa bé là ai. Nghe ngóng được hôm ấy Thừa tướng phu nhân sẽ lên núi, bà ta bỏ tiền thuê một bọn giả làm sơn tặc, ép phu nhân đang mang thai chui vào miếu hoang lánh nạn."
"Trong miếu hoang ấy, hai người cùng lúc trở dạ sinh con. Sau đó bà ta đánh tráo hài nhi. Bà ta đưa con gái ruột của mình vào phủ Thừa tướng, còn thiếp thì chỉ có thể đi theo sau lưng bà, sống lay lắt từng ngày."
Tay ta chạm lên vết sẹo trên cánh tay:
"Khi thiếp tám tuổi, bà ta bị khách đánh đập. Thiếp xông vào cứu, bị mảnh sành vỡ cứa sâu vào tay. Vết cắt này là lúc ấy lưu lại."
"Vậy mà sau đó bà ta còn mắng thiếp. Mắng thiếp vì vết sẹo này khiến tay không còn đẹp nữa, sau này không thể nhảy múa đàng hoàng mà câu khách."
"Sau nữa, bà ta bảo thiếp ra phố múa kiếm sống. Thiếp vẫn nhớ hôm đó, đang múa vụng về giữa phố, thì thấy xe ngựa của phủ Thừa tướng lướt qua."
"Trên xe là tiểu thư được cưng chiều, đầu đội trâm lưu ly, thân mặc váy lụa màu phấn, tay ôm con thỏ nhồi bông, xe còn treo chuông lông vũ, hương lan thoảng qua."
"Thiếp ngơ ngẩn nhìn, bà ta bèn bịt mắt thiếp lại, quát: 'Đó là thiên kim tiểu thư, không phải loại rác rưởi như ngươi có thể ngưỡng mộ! Ngay cả ước mơ cũng đừng mơ!'"
"Nhưng mấy hôm sau, bà ta lại chỉ vào phủ Thừa tướng, nói: 'Chỉ cần múa cho giỏi, sẽ có ngày vào phủ biểu diễn cho thiên kim tiểu thư xem, được thưởng bạc.'"
Ta khẽ cười, chua chát:
"Về sau thiếp mới hiểu. Bà ta chỉ nhớ con gái ruột, muốn thiếp múa giỏi để mượn cớ vào phủ thăm lại Giang Cẩm Vinh."
"Chỉ là điều kiện để vào phủ, là thiếp phải rạch nát mặt mình."
Nói đến đây, ta ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười:
"Vương gia, chẳng phải ngài chưa từng thấy thiếp múa sao?"
Ta rời giường, vạt tay áo tung lên, đôi tay vươn mềm mại, bắp tay đầy vết sẹo cũ lộ ra.
Thân thể nhẹ xoay, mới chỉ múa được hai vòng, đã bị Cố Cửu Chiêu ôm chặt từ phía sau.
"Xin lỗi, Cẩm Hòa."
Hắn dựa đầu vào vai ta, giọng trầm khàn:
"Hôm đó ta không nên để đám người kia bới móc quá khứ của nàng mà không ngăn lại."
"Giang Cẩm Vinh cướp lấy cuộc đời của nàng. Ta lẽ ra không nên để nàng tiếp tục bị tổn thương."
Ta nghẹn nơi cổ họng, nhẹ đáp:
"Không sao đâu mà, Vương gia nhìn xem, giờ khổ tận cam lai rồi."
28
"Thật ra, thiếp đối với Vương gia, tình ý không hề thua kém Giang Cẩm Vinh."
Ta khẽ khàng bày tỏ, giọng rất nhẹ, lại rất thật lòng:
"Vương gia có biết thiếp được nhận về phủ Thừa tướng bằng cách nào không?"
"Là bởi ngài đã quét sạch nhà họ Thẩm trên triều đình, mà kỹ viện nơi thiếp từng sống lại chính là nơi Thẩm gia dùng để rửa tiền."
"Hôm ấy, quan binh đến kỹ viện điều tra. Người dẫn đầu là cữu cữu thiếp, đương kim Đại Lý tự khanh. Ông ấy thấy thiếp có dung mạo giống hệt mẫu thân thiếp lúc nhỏ, sinh nghi, bèn truy cứu đến cùng. Rồi mới tìm ra thân thế, đưa thiếp trở về phủ Thừa tướng."
"Trong lòng thiếp thật sự biết ơn Vương gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!