Ta đón bát thuốc còn ấm, bước đến bên giường Thừa tướng:
"Phụ thân, uống thuốc đi ạ. Thái y nói người là vì khí huyết công tâm, giống hệt Thần vương, chỉ cần uống thuốc sẽ ổn thôi."
Vị Thừa tướng xưa nay luôn mạnh mẽ tự tin, lúc này trên mặt lại lộ vẻ mỏi mệt và tàn úa của tuổi già.
Ta nhẹ nhàng đỡ ông uống thuốc, lấy khăn thấm khô mép, động tác cẩn thận, chu đáo.
Tất cả đều lọt vào mắt mẫu thân đang đứng một bên.
Thừa tướng bỗng siết c.h.ặ. t t.a. y ta, viền mắt đỏ hoe:
"Hòa nhi, là phụ thân sai rồi. Phụ thân không nên thiên vị người ngoài, lại bạc đãi một đứa con ruột hiền lương như con."
Mẫu thân cũng rơi nước mắt tiến lên:
"Đều do ta và cha con bị mỡ heo che mắt, mới dung túng con sói vô ơn kia bao năm mà không hay!"
Họ nắm tay ta, chân thành ăn năn, xin lỗi, cầu mong ta tha thứ.
Thì ra bọn họ cũng biết, bao năm qua đã thiên vị, lạnh nhạt, cay nghiệt với ta.
Không phải họ thật lòng hối lỗi.
Chỉ là giờ nhìn thấy Giang Hạo Vũ bị làm hỏng, Giang Cẩm Vinh thối nát đến tận xương, mọi hy vọng của gia tộc đành đặt hết lên ta, đứa con gái ruột sắp trở thành Vương phi.
"Phụ thân, mẫu thân nói vậy khiến nữ nhi hổ thẹn. Nữ nhi hiểu rõ nỗi khổ tâm, chưa từng oán trách gì."
Ta cũng đã học được cách nói những lời thấu tình đạt lý như vậy. Khiến hai người ấy càng thêm xấu hổ.
Mẫu thân lẩm bẩm đầy lo lắng:
"Chuyện lần này ngay cả Thần vương cũng tận mắt chứng kiến, e là khó mà kết thúc êm đẹp."
Thừa tướng nhíu mày, day trán:
"Bất kể thế nào, Giang Cẩm Vinh tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại phủ Thừa tướng!"
"Phụ thân, mẫu thân, để nữ nhi đưa ra một kế."
Ta lên tiếng đúng lúc:
"Ca ca động tâm với Cẩm Vinh là bởi từ nhỏ đã cùng lớn lên, gần gũi không tránh khỏi nảy sinh tâm tư không đúng. Chỉ cần tách họ ra, là ổn."
"Hòa nhi nói tiếp đi."
"Nữ nhi cho rằng, chi bằng nhờ Thần vương điều ca ca ra biên ải rèn luyện hai năm. Vừa để ca ca suy ngẫm, vừa rèn giũa lập công. Nếu cứ ở hoàng thành an nhàn thế này, e rằng không tốt cho tiền đồ."
"Hợp lý. Vậy còn cái đứa nghĩa nữ kia thì sao?"
Thừa tướng dường như không muốn gọi nàng bằng họ Giang nữa.
"Cẩm Vinh tỷ tỷ ở hoàng thành bao năm, cũng coi như có chút danh vọng. Nếu chúng ta thẳng tay đuổi nàng khỏi phủ, e rằng sẽ khiến người khác vin vào cớ để chỉ trích triều đình và phủ ta."
Ta mỉm cười:
"Chi bằng gả nàng đi xa. Chọn một nơi hẻo lánh, cho nàng một hôn sự, như vậy cũng gọi là nhân từ hết mức rồi."
Ánh mắt Thừa tướng nhìn ta đầy tán thưởng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!