Chương 12: (Vô Đề)

Ta nhếch môi, lười biếng đáp: "Tình cảm huynh muội sâu đậm thật."

"Ta sống ở nhà này mười tám năm, tuy chẳng phải huynh muội ruột, nhưng còn thân hơn ruột thịt."

Giang Cẩm Vinh mỉm cười nắm tay ta:

"Trước kia là ta tham lam quá, trải qua cơn bệnh lần này, ta đã nghĩ thông rất nhiều. Ca ca đang đợi muội ở Tụ Yến các, muốn gặp mặt nói lời xin lỗi. Xét tình nghĩa huynh muội, muội cũng không nên không nể mặt."

"Ta biết muội vẫn hiểu lầm ta, nhưng nếu không đi, e rằng sẽ bị nói là bất kính với huynh trưởng. Muội cũng biết, trong hoàng thất, danh tiếng quan trọng đến nhường nào."

"Giờ ta không thể gả vào vương phủ nữa, nhưng Cẩm Hòa, muội cũng không nên khiến phủ Thừa tướng mất mặt chứ?"

Hồng Trần Vô Định

Ta nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, nàng lại nở nụ cười vô tội:

"Đây là phủ của muội mà, chẳng lẽ muội còn sợ ta ăn thịt sao?"

"Được, ta theo tỷ."

Ta bước theo nàng đến Tụ Yến các trong nội viện.

Tụ Yến các nằm khuất trong rừng trúc của hoa viên, bốn bề yên tĩnh, chẳng mấy ai qua lại.

Cửa các khép hờ, bên trong tối mờ mờ. Phía cửa là một bức bình phong chắn ngang.

Giang Cẩm Vinh dắt tay ta bước lên bậc thềm, khi sắp vào cửa, một mùi hương quen thuộc lướt qua chóp mũi, một thứ mùi ta không thể quên.

"Cẩm Hòa, vào đi, ca ca đang chờ trong đó."

Giang Cẩm Vinh khẽ giục, đồng thời lặng lẽ lùi ra phía sau ta.

Ngay lúc nàng định đẩy ta vào, ta bất ngờ xoay người lại, cười nhạt:

"Giang Cẩm Vinh, trò này ta đã thấy quá nhiều trong thanh lâu rồi."

"Ngươi nói gì cơ?"

"Dụ dỗ thiếu nữ, đẩy vào hang sói. Trò cũ rích của tú bà đó."

Không đợi nàng phản ứng, ta giơ tay c.h.é. m thẳng vào gáy nàng một nhát!

Giang Cẩm Vinh ngất xỉu tại chỗ, ta đỡ lấy nàng, lật tay ném nàng vào bên trong Tụ Yến các!

Nàng lăn vài vòng dưới đất rồi tỉnh dậy, trước mắt nàng là Giang Hạo Vũ, mặt đỏ như gan heo, ánh mắt dữ dằn như mãnh thú nhìn chằm chằm vào con mồi.

23

"Phối uyên ương" có một loại hương nhè nhẹ, thoang thoảng như có như không. 

Người thường khó lòng phát hiện, nhưng ta thì khác, cả hai đời ta đều từng trực tiếp tiếp xúc loại xuân dược này.

Cho nên, ngay khi mùi hương ấy lảng vảng trong Tụ Yến các, ta đã đoán ra ý đồ của Giang Cẩm Vinh.

Ta không dung được nàng ta. Nàng ta cũng chẳng thể dung được ta.

Ngày thành hôn đã cận kề, nàng ta muốn lợi dụng Giang Hạo Vũ để khiến ta thân bại danh liệt, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được trên lễ đường.

Vậy thì đừng trách ta lấy độc trị độc, lấy ác trị ác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!