Chương 11: (Vô Đề)

Ta đã sớm muốn phế bỏ thứ hắn dùng để làm nhục ta. Đã sớm muốn khoét đi đôi mắt ghê tởm đó.

Đêm gió thổi nhẹ, bao uất hận nghẹn lại nơi n.g.ự. c ta cuối cùng cũng được trút ra.

Ta vứt dao, nói với hai thị vệ:

"Các huynh cứ tiếp tục việc của mình. Cũng nhớ nói lại với Thần vương, nếu ngài ấy còn nghi ngờ ta và Đoàn Nguyên có tư tình, thì hãy nhớ cảnh này hôm nay."

Chỉ cần ta đủ tàn nhẫn, cục diện tội danh mà Giang Cẩm Vinh dàn dựng sẽ tự sụp đổ.

Hai thị vệ nhìn ta với ánh mắt kiêng dè vài phần, nhanh chóng kéo Đoạn Nguyên lên giá treo cổ.

Ta đứng đó lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa cho đến chết.

Nếu không nhờ Cố Cửu Chiêu mềm lòng, hôm nay kẻ bước lên đài xử tử đáng lẽ còn có cả Giang Cẩm Vinh.

Hạ độc hoàng tử, mười cái mạng cũng không đủ đền.

Nhưng người đó vẫn còn tình cảm với nàng ta.

Trong đình hôm đó, Cố Cửu Chiêu tuy tỏ ra quyết tuyệt, ánh mắt hắn rõ ràng vẫn vừa yêu vừa hận.

Kiếp trước, sau khi cưới, Cố Cửu Chiêu và Giang Cẩm Vinh ân ái mặn nồng, là phu thê khiến kinh thành ghen tị.

Hắn là người có tình, cho nên, ta có thể lợi dụng hắn.

Nhưng cũng chính tình cảm ấy, sẽ cản trở đại kế báo thù của ta.

Ta phải khiến Cố Cửu Chiêu, khiến toàn bộ Giang gia, hoàn toàn chán ghét Giang Cẩm Vinh!

Phải đuổi con chim khách chiếm tổ, cút về cái nơi mà nó đáng ra phải thuộc về!

21

Ba ngày sau, thánh chỉ ban hôn từ trong cung được hạ xuống.

Phủ Thần vương rất nhanh đã gửi sính lễ tới phủ Thừa tướng.

Ngày hạ sính, ta và Cố Cửu Chiêu có một buổi gặp mặt. Hắn dặn ta:

"Chỉ cần an tâm đợi làm tân nương là được."

Trong sính lễ, có một cây trâm vàng do hoàng đế đích thân ban tặng, vô cùng tinh xảo.

Ta mỉm cười đưa tay: "Vương gia, có thể giúp thiếp cài trâm không?"

Cố Cửu Chiêu vừa cầm lấy cây trâm thì một tiểu nha hoàn bỗng hoảng hốt lao vào:

"Không xong rồi! Cẩm Vinh tiểu thư treo cổ tự vẫn trên gác lầu!"

Sắc mặt Cố Cửu Chiêu đại biến, ném luôn cây trâm, lập tức xoay người lao về phía Ngô Phương các của Giang Cẩm Vinh.

Phụ thân, mẫu thân, ngay cả Giang Hạo Vũ cũng vội vàng theo sau.

Ta cúi người, nhặt lại cây trâm vàng trong khay, rõ ràng là ngày vui của ta, nhưng tất cả mọi người lại đều vứt bỏ ta mà chạy đi thương xót Giang Cẩm Vinh.

Khi ta bước đến Ngô Phương các, chỉ thấy Giang Cẩm Vinh đang nằm trong lòng Cố Cửu Chiêu nức nở.

Nàng ta nức nở khóc, đ.ấ. m vào n.g.ự. c hắn, vừa khóc vừa nói không muốn sống nữa, không còn mặt mũi nào sống trên đời, muốn c.h.ế. t để tạ tội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!