Tôi đã ngốc nghếch dâng trọn trái tim cho anh ta.
"Trì Vọng, bạn thân của em vừa mua một viên kim cương hồng siêu to, em thích quá đi!"
"Sau này anh cầu hôn em, có thể dùng kim cương hồng làm nhẫn không?"
"Trì Vọng, hôm nay em thấy một bé gái nhỏ xíu, tròn như viên bánh trôi, dễ thương lắm!"
"Sau này mình sinh con gái được không?"
Lúc đó, anh ta ôm eo tôi, hôn lên nơi đó.
Được.
"Tất cả đều theo ý em."
…
Từ đó về sau, không còn khoảng thời gian nào thuần khiết như vậy nữa.
Trong xe, tôi dùng chút sức lực cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên môi Trì Vọng.
Thế nào đây?
"Anh rửa tay gác kiếm, cưới em."
"Thì em sẽ giữ lời hứa—mãi mãi bên anh."
17
Khi Phương Vân tìm thấy tôi, tôi đang ngồi ngẩn ngơ bên một công viên nhỏ, nơi trồng đầy hoa hồng.
Cô ấy lao đến ôm chặt tôi, vừa khóc vừa mắng:
"Cậu dọa tớ c.h.ế. t khiếp rồi huhu… Nếu cậu c.h.ế. t thật, tớ thực sự không biết phải làm sao nữa…"
Tôi đẩy cô ấy ra:
"Biến đi, đừng tưởng tớ không nghe thấy chuyện cậu từng cân nhắc bỏ tớ để chọn Cố Bạc Xuyên."
…
Sau khi khóc đủ, Phương Vân nghe tôi kể lại mọi chuyện.
Cô ấy trợn mắt, không thể tin nổi:
"Vậy là… Trì Vọng cứ thế buông tha cho cậu sao?"
Tôi đáp:
Ừ.
"Không phải anh ta bị bệnh thần kinh sao? Tớ tưởng anh ta thà c.h.ế. t cũng phải kéo cậu c.h.ế. t chung."
Tôi cười nhạt.
Gió lướt qua trước mặt, lòng tôi trống rỗng:
Tớ hiểu Trì Vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!