Chương 7: (Vô Đề)

Trì Vọng giam giữ tôi.

Phần lớn thời gian, anh ta tự mình ở bên cạnh tôi.

Nếu có việc bận rộn, thì sẽ có hơn hai mươi vệ sĩ canh giữ bên ngoài.

Trong căn hầm này không có đồng hồ, tôi không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.

Chỉ biết rằng, tôi bắt đầu tuyệt thực.

Khi Trì Vọng trở về, tôi đã rất yếu.

Anh ta bóp cằm tôi, ép tôi uống dịch dinh dưỡng.

Nhưng chỉ vài phút sau, tôi lại nôn hết ra.

Trì Vọng phát điên.

Anh ta cởi trói cho tôi, ép tôi dựa sát vào tường.

"Em hận anh đến mức này sao?"

Tôi đã không còn sức chống cự, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu:

"Thả em đi, em phải cứu Phương Vân."

Trì Vọng buông tôi ra.

"Ngoan ngoãn ăn cơm đi, anh sẽ đưa em đi gặp cô ta."

Tôi đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng:

"Anh biết cô ấy ở đâu sao?"

Trì Vọng thờ ơ giúp tôi thay quần áo:

"Ừ, sắp c.h.ế. t rồi."

Phương Vân sắp chết.

Một câu nói khiến tôi òa khóc, nước mắt tràn xuống, thấm ướt áo anh ta.

Trì Vọng như bị bỏng, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Anh ta ném tôi đang khóc lặng ở đó, xoay người rời đi.

Nửa tiếng sau, anh ta quay lại, bế tôi lên.

Tôi điên cuồng giãy giụa.

Anh ta ghì chặt tôi lại, trầm giọng:

"Đừng cử động."

"Anh đưa em đi gặp Phương Vân."

14

Trên xe của Trì Vọng, tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!