Tôi phớt lờ cô ta, bắt đầu màn diễn của mình, giọng bình tĩnh:
"Trì Vọng, anh yên tâm, tôi gọi cuộc điện thoại này không phải để níu kéo anh."
"Tôi chỉ muốn nói… cảm ơn."
"Khi tôi mới đến thành phố này, tôi chẳng có gì cả. Là anh đã cho tôi một mái ấm, cho tôi chỗ dựa, còn cho tôi… một ảo giác rằng mình được yêu."
Giọng Trì Vọng thay đổi.
Anh ta nói:
"Hạ Nhan, em đang ở đâu?"
Tôi nhẹ nhàng tiếp tục:
"Tôi cũng rất vui, vì từ giờ sẽ có người thay tôi yêu anh."
"Anh nhớ uống ít rượu thôi, đầu gối bị thương phải đi kiểm tra định kỳ…"
"Nhan Nhan! Em ở đâu? Anh đến tìm em ngay…"
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy Trì Vọng mất kiểm soát như vậy.
Tôi mỉm cười, gió ùa qua bên tai.
Trì Vọng.
Tạm biệt nhé.
Tôi ném điện thoại xuống dòng nước.
Rồi nhảy xuống theo.
10
Nước sông tràn vào cổ họng tôi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lớp phao ẩn trong quần áo bắt đầu phát huy tác dụng.
Lưng tôi nổi lên mặt nước, miệng cắn chặt ống dưỡng khí siêu nhỏ được thiết kế đặc biệt, cứ thế men theo dòng nước trôi đi.
Trôi khoảng một tiếng, tôi va vào một chiếc thuyền kayak.
Ngẩng đầu lên, thấy Phương Vân đang ngồi trên đó, cầm mái chèo.
"Mẹ nó, cuối cùng cậu cũng đến!" Cô ấy thở hổn hển,
"Mau leo lên, định để tớ chèo c.h.ế. t luôn à?"
Tôi vội vàng trèo lên thuyền.
Thế là, tôi và Phương Vân—một người chèo bên trái, một người chèo bên phải—cùng nhau chèo con thuyền nhỏ của tình bạn, rời khỏi Giang Thành.
11
Mãi lâu sau, chúng tôi mới biết, vào đêm mà hai đứa gắng sức chèo thuyền đó, cả Giang Thành đã đảo lộn.
Sau khi hoàn hồn, Cố Bạc Xuyên như điên cuồng lùng sục tôi khắp nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!