Chương 3: (Vô Đề)

Cố Bạc Xuyên đưa Thẩm Miên Miên đến bệnh viện thành phố.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng ngoài vài vết thương ngoài da, cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhưng tinh thần của cô ấy có vẻ đã chịu tổn thương rất lớn, vừa chợp mắt một chút đã hoảng loạn khóc lóc tỉnh dậy.

Thẩm Miên Miên vừa rơi nước mắt, vừa nói với Cố Bạc Xuyên:

"Cố tiên sinh, anh cứ đi lo việc của anh đi, không cần quan tâm đến em."

Lúc đầu, Cố Bạc Xuyên cũng d.a. o động, định xem xét có nên đi gặp Phương Vân hay không.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương cùng cực của Thẩm Miên Miên, anh quyết định ở lại.

Trạng thái của Thẩm Miên Miên ổn định lại sau hai ngày.

Sau khi rời bệnh viện, cuối cùng Cố Bạc Xuyên cũng mở điện thoại cá nhân.

Anh nghĩ chắc chắn trong đó sẽ có hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Phương Vân.

Nhưng lần này, không có gì cả.

Trống trơn.

Một cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng anh.

Cảm giác này trước giờ chưa từng có.

Cố Bạc Xuyên muốn phớt lờ nó.

Nhưng ngồi trong văn phòng rất lâu, anh vẫn không thể dằn vặt được, cuối cùng gọi điện cho tôi.

Giọng anh ta lạnh băng:

"Phương Vân đâu? Bảo cô ta nghe điện thoại."

Tôi im lặng rất lâu.

Cố Bạc Xuyên mất kiên nhẫn:

"Tôi biết cô là bạn của Phương Vân. Gọi cô ta đến gặp tôi ngay lập tức…"

Phương Vân mất rồi. Tôi nhẹ nhàng nói.

Đầu dây bên kia lặng thinh.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Bạc Xuyên.

"Đừng đùa với tôi bằng mấy trò này."

Giọng anh ta lập tức trở nên nghiêm túc hơn:

"Nói với cô ta, tôi đã dàn xếp xong với Miên Miên."

"Miên Miên đồng ý không báo cảnh sát, cũng không nói chuyện này với bất kỳ ai."

"Phương Vân không cần phải trốn nữa, bảo cô ta ngay lập tức đến gặp tôi!"

Tôi không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đọc ra một địa chỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!