Tại trà quán Thanh Tâm nằm đối diện một con phố với phủ Lễ bộ Thượng thư, Phùng Tranh nhân lúc ra ngoài chơi đã hẹn gặp Tiền Tam.
"Ngươi bảo Tiểu Ngư truyền lời rằng có phát hiện kinh thiên động địa, vậy giờ thì nói đi." Trong căn nhã thất bố trí đơn giản, thiếu nữ nâng chén trà, giọng điệu thản nhiên.
Thái độ bình tĩnh như nước ấy khiến lòng Tiền Tam dâng lên ý chí cầu tiến.
Đại tiểu thư rõ ràng không tin hắn Tiền Tam có thể phát hiện ra điều gì chấn động!
Không được, hắn phải nói ra cho đại tiểu thư kinh ngạc một phen mới được!
"Người giao cho tiểu nhân theo dõi căn nhà đó, tiểu nhân hao tâm tổn trí mới điều tra được người sống trong đó là ai."
Hắn dừng một chút, thấy vẻ mặt Phùng Tranh vẫn bình tĩnh, chẳng tỏ thái độ gì, cũng không định tiếp lời, đành xấu hổ nói tiếp:
"Là một phụ nhân trẻ và một nam đồng chừng mười tuổi. Người phụ nữ kia nhan sắc cực kỳ mỹ lệ, đứa trẻ cũng trắng trẻo lanh lợi, hai người là mẫu tử."
Phùng Tranh nghe xong, khẽ gật đầu.
Xem ra trí nhớ nàng không sai.
"Phát hiện kinh thiên động địa của ngươi là gì?"
Nghe nàng hỏi vậy, Tiền Tam lập tức đảo mắt nhìn quanh.
Trong nhã thất ngoài hắn và đại tiểu thư, chỉ còn Tiểu Ngư đứng gác ngoài cửa.
Hắn bất giác nghiêng người tới gần, hạ giọng nói:
"Hôm qua tiểu nhân đang canh chừng gần đó, không ngờ lại thấy được nhị lão gia!"
Nhị lão gia mà hắn nói chính là nhị thúc của Phùng Tranh.
Phùng nhị lão gia làm việc tại bộ Công, mà phố Bình Xuân lại là đường đi ngang qua để tới nha môn.
Nếu là ngày thường, thấy nhị lão gia ở đó cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng hắn không ngu, đại tiểu thư đã rõ ràng muốn tính sổ với Đình Lan viện, trước giao cho hắn giám sát căn nhà ở ngõ Đá phố Bình Xuân, sau đó hắn liền thấy nhị lão gia đi vào ngõ ấy – chuyện này sao có thể không có uẩn khúc?
Hắn lập tức bám theo.
"Đại tiểu thư đoán xem?" Tiền Tam kích động, "Tiểu nhân thấy nhị lão gia bước vào chính căn nhà kia!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tiền Tam sững lại, vẻ mặt mơ hồ, "Sau đó tiểu nhân liền quay về báo cho Tiểu Ngư tỷ tỷ rồi…"
Lẽ nào còn muốn hắn chui vào trong xem?
Căn nhà ấy lại không có lỗ chó hay khe hở nào, hắn không thể làm được đâu.
"Ngươi tiếp tục theo dõi, điều tra xem nhị thúc ta đến đó vào những lúc nào, ở bao lâu, sau đó đến báo cho ta."
"Dạ?" Tiền Tam tưởng nhiệm vụ đã xong, không ngờ còn có phần sau.
Một bàn tay trắng ngần đặt lên bàn, khẽ để xuống một thỏi bạc.
"Đây là công lao lần này của ngươi."
Tiền Tam mắt sáng rỡ, vừa cầm bạc vừa cười nịnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!