Chương 7: (Vô Đề)

Hắn đặt xuống một bình rượu mai xanh, rồi vội vã rời đi.

Chưa bao lâu, lại quay lại, đưa thêm mấy món đồ chơi múa rối nhỏ.

"Phu nhân, thiếu gia sợ người đợi lâu buồn bực, sai ta mang chút đồ lặt vặt đến giải khuây."

Bình An cứ chạy tới chạy lui.

Chẳng bao lâu sau, Tề Từ Ngọc đích thân tới nơi.

Hắn nhéo tai, cười nói:

"Nương tử, hàng xếp dài quá, ta để Bình An đi xếp thay, còn ta đến bầu bạn với nàng."

Tưởng mẫu lau nước mắt, đứng dậy. Ta tiễn bà ra cửa.

Tưởng mẫu chợt nói:

"Con không gả cho Vân Chu cũng tốt. Phu quân của con đúng là người biết cảm thông."

Lần này, ta mở miệng tiếp lời, mỉm cười: "Chàng ấy tất nhiên là cực kỳ tốt rồi."

10

Ta và Tề Từ Ngọc đang tắm cho ngựa ở hậu viện, thì Bình An chạy đến báo có người phá hoại tửu phường.

Chúng ta vội vã chạy đến, không ngờ lại gặp hai vợ chồng Tưởng Vân Chu và Lâm Chỉ Kim.

Trong tửu phường, mảnh sành vỡ rơi vãi đầy đất, rất nhiều rượu còn chưa ủ xong cũng bị đập nát.

Lâm Chỉ Kim ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tiếp tục đập!"

Tưởng Vân Chu đứng bên cạnh, giọng đầy giễu cợt: "Nàng làm vậy, có đáng không?"

Lâm Chỉ Kim nghiến răng tức giận:

"Không đáng? Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi vẫn lén đến đây mua rượu uống. Uống rượu của cái thứ tiện nhân Minh Tu kia đích thân nấu, trong lòng ngươi liền thấy dễ chịu hơn sao? Ban đêm ôm đám đồ cũ nàng ta để lại trong thư phòng, ngươi mới ngủ ngon hơn à?"

Tưởng Vân Chu như pho tượng gỗ, đứng đó không nói một lời, ánh mắt đầy mỉa mai lạnh nhạt.

Ta và Tề Từ Ngọc nghe bọn họ cãi nhau, chỉ thấy nực cười trong lòng, phu thê bất hòa thì đi nơi khác mà ầm ĩ, sao lại đến phá tửu phường của chúng ta?

Ta tiến đến xem xét tổn thất, thản nhiên nói:

"Tổn thất tổng cộng tám mươi chín lượng, hai vị, ai trả tiền đây?"

Tưởng Vân Chu trông thấy ta, thoáng chốc bối rối, tay lục lọi trong túi áo cũng chẳng móc ra nổi mấy đồng.

Lâm Chỉ Kim cười ngạo nghễ:

"Hôm nay ta không chỉ muốn đập nát cái nơi rách nát này của ngươi! Còn muốn đưa ngươi vào ngục! Rượu nhà ngươi làm hại người của ta!"

Nói xong, nàng ta vỗ tay một cái, lập tức có hai tên gia đinh khiêng vào một người bệnh mặt mũi xanh xao trắng bệch.

Chúng chặn ngay cửa tửu phường, làm khách khứa bên trong sợ hãi bỏ đi hết.

Hương rượu nồng đậm khắp phòng, ta ngửi một lúc lại thấy choáng váng.

Hồng Trần Vô Định

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!