"Từ lúc ta mất trí nhớ tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy chính là ngươi. Có lẽ vì vậy nên ta sinh tâm lý ỷ lại, hết thảy đều dựa dẫm vào ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Suốt ngày chê bai ta cái này, ghét bỏ ta cái kia, coi ta chẳng khác gì một nha hoàn sai vặt."
"Trước kia ta cứ nghĩ, rời khỏi Tưởng gia thì ta không còn nơi nào để đi. Nhưng bây giờ ta hiểu rồi, rời khỏi Tưởng gia, chỉ cần bên cạnh có người thật lòng đối đãi, chốn nào cũng là nhà."
Khi ở Thanh Châu, Tề Từ Ngọc và ta tâm đầu ý hợp, cùng nhau nghiên cứu cách pha rượu.
Ta ra ngoài đua ngựa kiếm tiền, hắn và Bình An ở phía sau giơ cao cờ xí, cổ vũ hết mình.
Ta thắng cuộc, hắn còn reo hò chúc mừng.
Tề Từ Ngọc không chê ta là cô nhi, còn lặn lội khắp đại giang nam bắc để mua sính lễ cho ta.
Tưởng Vân Chu nói hắn có ta trong lòng, nhưng hắn chưa từng làm gì vì ta, chưa từng một lần thực sự khẳng định ta là ai trong cuộc đời hắn.
Tề Từ Ngọc không dám nói yêu ta, nhưng những gì hắn làm, từng lời hắn nói, đều là vì ta mà nghĩ.
Đôi khi, một người có yêu ngươi hay không...
Xem việc họ làm, chứ đừng nghe lời họ nói.
Thấy Tưởng Vân Chu đã tỉnh táo phần nào, ta thẳng thắn nói:
"Tưởng Vân Chu, Lâm Chỉ Kim muốn vu hãm ta tội trộm cắp. Nếu ngươi còn chút tình xưa ta từng nuôi ngươi ăn học, thì hãy nghĩ cách thả chúng ta ra. Nếu không, ta sẽ liều mạng gõ trống Đăng Văn, cáo trạng thẳng lên thánh thượng. Đến lúc đó, danh tiếng trạng nguyên của ngươi e rằng cũng không giữ được nữa."
Tưởng Vân Chu mấp máy môi, còn định giải thích:
"Minh Tu, ta đâu phải thực sự muốn nàng làm thiếp, ta chỉ là..."
Ta ngắt lời hắn, thản nhiên nói:
"Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa rồi."
Hắn nhìn ta, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi Tưởng Vân Chu rời đi, ta nghe thấy Tề Từ Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ngốc này, từ nãy đến giờ Tưởng Vân Chu đối đầu với ta, hắn vẫn luôn nín thở không dám lên tiếng.
Hồng Trần Vô Định
Ta quay sang bảo Tề Từ Ngọc:
"Chàng nói sau khi chúng ta thành thân, sẽ làm bạn thật, phu thê giả. Chuyện ấy còn giữ lời chứ?"
Ánh mắt Tề Từ Ngọc chùng xuống, nhỏ giọng đáp:
"Tất nhiên là giữ lời. Sau này nếu nàng có người trong lòng, ta nhất định để nàng rời đi."
Ta hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Người khác chẳng ai chịu bỏ ra mười tám vò rượu ngon để cưới ta đâu."
09
Ta và Tề Từ Ngọc mua một căn nhà hai gian giữa kinh thành, rồi mở một xưởng rượu nhỏ.
Cuộc sống chẳng thể gọi là vinh hoa phú quý, nhưng từng bước đi lên, ngày một khấm khá.
Ban đêm, hai ta nằm trên giường đếm bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!