Chương 4: (Vô Đề)

Nghĩ lại, Tề Từ Ngọc thật sự thông minh, hắn sớm đã biết ta và Tưởng Vân Chu không có tương lai.

Ta nhớ lời Bình An nói, rằng lúc hắn nhận được thư của ta, liền vui mừng đến phát điên.

Nếu chỉ là bằng hữu, là vợ chồng giả, thì sao hắn có thể mừng rỡ đến thế?

Trong lòng Tề Từ Ngọc, e là cũng có tình cảm với ta.

Đúng lúc ta còn đang ngẩn người, Bình An hớn hở nhảy dựng lên.

"Phu nhân mau nhìn! Công tử đến rồi!"

Từ xa truyền đến tiếng kèn trống vui mừng.

Ngẩng đầu nhìn lại, đoàn rước sính lễ nối dài đến không thấy điểm cuối cùng.

Dân chúng ven đường xôn xao bàn tán:

"Trời ơi, là công tử nhà nào mà rước dâu khí thế dữ vậy!"

"Chẳng phải sao? Mười dặm hồng trang, chiếm kín cả phố Trường Ninh."

Tề Từ Ngọc vừa trông thấy ta từ đằng xa.

Trong thành không được cưỡi ngựa nhanh, hắn chỉ có thể vượt qua đám đông, vẫn không rời mắt khỏi ta.

Ta vẫy tay chào hắn, mỉm cười.

Tề Từ Ngọc đỏ hoe mắt không biết từ lúc nào.

Hắn nhảy khỏi lưng ngựa, lao về phía ta.

Chờ đến khi đứng vững trước mặt ta.

Ta mới thấy rõ, hắn đã gầy đi nhiều lắm.

Tề Từ Ngọc vội vàng giải thích:

"Minh cô nương, ta đi khắp nơi để mua sính lễ, mới chậm trễ đến gặp nàng. Nàng từng nói, ngày thành thân muốn có mười tám vò rượu ngon, mỗi vò đều phải là rượu ủ mười tám năm. Ta đã chạy khắp đại giang nam bắc, cuối cùng cũng tìm đủ. Vốn dĩ có thể đến sớm hơn, chỉ là khi đi mua Hãn Huyết Bảo Mã, lại gặp chút trở ngại."

Khi con ngựa ấy tiến gần hơn, ta mới thấy rõ đó quả là con Hãn Huyết Bảo Mã nổi danh.

Con ngựa vừa thấy ta, liền hý vang một tiếng, thân mật dụi đầu vào vai ta.

Tề Từ Ngọc vẫn đang nói:

"Loại ngựa này chỉ có ở Tây Bắc, thời gian vốn không kịp. Nào ngờ ta lại gặp được nó trong nhà một nông hộ. Nhưng khi ấy, nó bị dùng làm ngựa thồ, chịu nhiều khổ cực, ta phải chăm bẵm hồi lâu mới nuôi lại được."

Ta thấy hắn nói đến khô cả miệng, vẻ mặt thì thấp thỏm lo lắng.

Thì ra, hắn sợ rằng nếu không mua được ngựa tốt, ta sẽ không hài lòng với hôn sự này.

Tim ta như bị rượu Hoàng Lương hun nóng, ấm áp mà lâng lâng.

Ta nắm lấy tay Tề Từ Ngọc, cười rạng rỡ: "Đi thôi! Chúng ta thành thân thôi!"

Tề Từ Ngọc không chuẩn bị kiệu hoa cho ta.

Hắn để ta cưỡi lên con ngựa ấy, còn mình thì dắt cương đi trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!