Chương 42: (Vô Đề)

Đại khái là bởi vì ánh mắt của đối phương quá mức rõ ràng, Lục Thừa Dư cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp căng cứng, y dời hai bước sang bên cạnh, phát hiện đường nhìn của Nghiêm lão nhị vẫn như cũ đi theo y, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nghiêm lão tiên sinh vì sao nhìn tôi như vậy?"

"Mắt cậu mang hoa đào, mày như xuân liễu, tuy rằng không phải là tướng mạo con gái, thế nhưng khuôn mặt này cũng quá chọc người," Nghiêm lão nhị đem tay chắp ở sau lưng, có chút ghét bỏ nói: "Nghe nói nam nhân có tướng mạo này là người không đáng tin cậy.

"Ngay cả Lục Thừa Dư tự nhận là có bản lãnh mặt ngoài rất tốt, nghe nói như thế vẫn nhịn không được co rút khóe miệng, y ngay cả bạn gái cũng không có, ở đâu ra hoa đào? Y nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Mục, phát hiện sắc mặt nghìn năm không đổi của đối phương có vài phần bất đắc dĩ, hiển nhiên đối với cách nói này cũng không tin. Y không thể làm gì khác hơn là cười nói:"Thật xin lỗi, là cha mẹ cho tôi loại tướng mạo này."

Đuôi lông mày Nghiêm lão nhị nhướn lên: "Ngũ quan cha mẹ cậu đều rất đoan chính, cậu cũng không rất giống bọn họ."

Trong lòng Lục Thừa Dư bỗng nhiên nghi ngờ, Nghiêm lão nhị làm sao biết tướng mạo cha mẹ y, bất quá nghĩ đến đoạn thời gian trước y và Lương Đức Hữu huyên náo lớn như vậy, Lục Thừa Dư liền hiểu được, có lẽ là Nghiêm lão nhị đã điều tra y, "Chắc là do tôi thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ đi?"

Nghiêm lão nhị: "…."

"Chú hai," Nghiêm Mục ra hiệu Lục Thừa Dư vào phòng làm việc, thuận tiện đem cửa đóng lại, "Chuyện trên mạng chú không cần tưởng thật."

Nghiêm lão nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cháu lớn rồi, ta quan tâm việc này làm cái gì." Lão ở trên ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo chân nói,"Đây không phải là trợ lý của cháu sao, thế nào ngay cả một ly cà phê cũng không có?"

Nghiêm Mục rót một ly nước trắng để trước mặt lão, nghiêm mặt nói: "Người lớn tuổi uống nhiều nước sôi tốt cho thân thể.

"Hiển nhiên loại ly giấy dùng một lần này không lấy lòng được Nghiêm lão nhị, lão liếc mắt nhìn cái ly, cũng không có ý định đưa tay lấy. Nghiêm lão nhị mắt lạnh nhìn phòng tổng tài chỉnh tề,"Tuy rằng ta đã mặc kệ chuyện Hoa Đỉnh, thế nhưng trên tay ta tốt xấu gì cũng còn 10% cổ phần, cũng có quyền quyết định."

Nghiêm Mục giống như không nghe được hàm nghĩa bên trong lời này, trầm mặc không nói.

"Cha cháu trước khi chết trong tay nắm 48% cổ phần, thế nhưng trên tay cháu cũng chỉ có 38%," Nghiêm lão nhị đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, "Cháu biết tại sao không?"

Nghiêm Mục nhìn Nghiêm lão nhị, biểu tình trước sau như một không có nửa phần biến hóa, giống như từ đầu tới đuôi lời của đối phương đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Cái dạng này của cháu một điểm cũng không giống như người Nghiêm gia," Nghiêm lão nhị không lắm để ý cười cười, "Mọi người đều nói Nghiêm gia chúng ta nham hiểm, sao đến cháu lại có tính tình trầm mặc như vậy.

"Lục Thừa Dư đứng ở trong góc vuốt mũi nghĩ, có lẽ bác Nghiêm đã đem tất cả gen này truyền lại cho Tống Quân Nghiêm rồi, mà Nghiêm Mục thì giống người của Mục gia hơn. Y nhớ tới người Mục gia lần trước, hình như cũng là loại hình ít nói nghiêm cẩn, đứng cùng một chỗ với Nghiêm Mục, rất có dáng vẻ người thân. Nghiêm lão nhị cũng không quản Nghiêm Mục có để ý mình hay không, gẩy điếu thuốc nói:"10% cổ phần còn lại của cha cháu, 6% chia cho ta và lão tam, còn dư lại 4% thì cho nữ nhân kia và con trai của cô ta, nếu không phải mẹ cháu lúc còn sống hao hết tâm lực tính toán chuyển 10% cổ phần Hoa Đỉnh đi, như vậy ngày hôm nay người ngồi ở chỗ này không nhất định là cháu.

"Cho tới bây giờ lão đều nghĩ, nếu như tình cảm của anh cả và chị dâu đủ thân thiết, khẳng định Hoa Đỉnh phát triển không chỉ ở cái dạng này. Người như chị dâu, gả cho anh lão đúng là đáng tiếc."Chú hai cũng nói, mẹ cháu cũng để lại cho cháu 10%," Nghiêm Mục khi nhắc lại chuyện quá khứ, vùng xung quanh lông mày cũng không nhăn,

"Cha cháu nguyện ý cho những người khác cổ phần là chuyện của ông ấy. Thế nhưng chú hai nên biết, 52% cổ phần Hoa Đỉnh đều ở trong tay cháu, cháu hoàn toàn xứng đáng là cổ đông lớn nhất."

Rõ ràng cần phải nói khí phách, nhưng qua Nghiêm Mục, giống như là đang thuật lại một chuyện gì đó, không có khí phách như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác so với khí phách càng làm cho người khác không thể tránh được.

"Đúng, cháu không có học được thủ đoạn nham hiểm của Nghiêm gia chúng ta, thế nhưng bàn về tàn nhẫn, người của Nghiêm gia lại kém cháu," Nghiêm lão nhị lại hít một hơi, "Lúc trước bên trong Hoa Đỉnh lộn xộn như thế, nói vậy cũng là cháu cố ý gây nên phải không, sau đó mượn cơ hội này cách chức một số người, còn định từ thị trường chứng khoán mua về 4% cổ phần, cháu đây là cầm sản nghiệp Nghiêm gia đi mạo hiểm, cháu biết không."

Nghiêm Mục nhíu mày, "Vậy thì như thế nào?"

"Đúng vậy, vậy thì như thế nào, không có Nghiêm gia, cháu còn có Mục gia ủng hộ," Nghiêm lão nhị cười nhạt, "Cháu càng giống như tác phong của Mục gia hơn, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không ngờ có người ra tay trước bỏ tiền mua cổ phiếu Hoa Đỉnh, nếu không phải như vậy, chỉ sợ cháu sẽ còn để Hoa Đỉnh loạn lâu hơn một chút đi."

Đuôi lông mày Lục Thừa Dư run lên, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, hình như người mua số cổ phiếu với giá cực thấp kia là y thì phải?

Thảo nào Hoa Đỉnh lớn như vậy mà giá cổ phiếu xuống đến thấp nhất trong thị trường chứng khoán, thậm chí so với mỗ ngân hàng nào đó có tiếng là thấp nhất còn muốn rẻ hơn, thì ra còn có những cong quẹo như thế này.

Bất quá, bọn họ ngay trước mặt y nói những cơ mật nội đấu này, thực sự là một chút cũng không tốt, y một chút cũng không khỏe được không?

Tầm mắt Nghiêm Mục cùng Nghiêm lão nhị giao nhau ở trong không khí, sau một phen đao quang kiếm ảnh, đột nhiên Nghiêm Mục đứng lên, mở cửa sổ sau lưng ra, mặt không chút thay đổi nói: "Cháu không chịu được mùi thuốc.

"Khóe miệng Lục Thừa Dư co rút, miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn cười, y đồng tình nhìn điếu thuốc trên tay Nghiêm lão nhị, lúc này đối phương hiển nhiên bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ. Cuối cùng y thấy vị này chậm rãi đem thuốc dập tắt trong gạt tàn thuốc. Nghĩ những loại đối thoại này y thực sự không thể nghe tiếp nữa, Lục Thừa Dư suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị ra ngoài pha cà phê rồi trở về, kết quả tay còn chưa đụng tới chốt cửa, đã bị Nghiêm lão nhị gọi lại."Cậu tên là Lục Thừa Dư, đúng không?"

Nghiêm lão nhị liếc nhìn Lục Thừa Dư đứng ở cạnh cửa, sau đó quay đầu nói với Nghiêm Mục,

"Tìm một sinh viên mới vừa tốt nghiệp làm trợ lý, cháu thật là có tiền đồ. Tối hôm qua lão tam gọi điện thoại cho mấy vị cổ đông, nói là tác phong của cháu bất chính. Nếu không phải ta giúp cháu đè xuống, cháu nghĩ hôm nay sẽ thanh tĩnh như thế sao?"

Lục Thừa Dư cảm thấy Nghiêm lão nhị có điểm kỳ quái, nếu nói lão thưởng thức Nghiêm Mục, sao lại nói mấy lời không tử tế như thế. Nhưng nếu nói lão tính toán Nghiêm Mục, vậy hà tất gì lão lại tiết lộ chuyện Nghiêm lão tam cho Nghiêm Mục, đây chẳng khác nào cho đối thủ tiện nghi?

Hơn nữa ánh mắt lão nhìn y, giống như là đang nhìn một đứa cháu trai hư hỏng đáng ghét trong nhà vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!