Khi nhận được tin nhắn số tiền thanh toán ngân hàng gởi tới, Lục Thừa Dư cảm giác tất cả tiêu sái khi đi ra từ Bách Vị Hiên đều vỡ thành mảnh vụn, một bữa cơm tốn mấy ngàn, đây là bại gia tử nhà ai hả?
Sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại phỏng vấn của Hoa Đỉnh, y từ trong tủ tìm một bộ tây trang phổ thông, làm sinh viên mới vừa tốt nghiệp, đi tìm việc mà ăn mặc quá mức thành thục cũng không phải là lựa chọn tốt, không bằng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, để người phỏng vấn nhìn thuận mắt một chút thì hơn.
Nếu như người ta cần viên chức thành thục, hà tất gì phải tuyển sinh viên mới vừa tốt nghiệp, trực tiếp chọn người có kinh nghiệm là được.
Kiếp trước y cho rằng bên trong Hoa Đỉnh biến động khó lường, cho nên không nộp hồ sơ vào công ty này. Sau khi phỏng vấn thất bại ở Lương thị, y liền đến làm ở một công ty quản lý, chạy chân cho một người đại diện, lăn lộn hai năm, thật vất vả mới có tư cách đại diện cho một nghệ sĩ, kết quả có một người đầu tư không thèm nhìn nghệ sĩ của y mà lại coi trọng cái người đại diện này.
Y không có tâm tư đùa loại chuyện như thế, kết quả là bị công ty quản lý đuổi ra khỏi cửa. Sau đó, y tự mình mở một tiệm thức ăn nhanh, nhưng tiền vốn còn chưa có kiếm về, liền bị người ta đập cửa hàng, chẳng biết tại sao lại bị người vu oan nói y dùng dầu cống ngầm, còn đưa lên báo, thật là nản không sao kể xiết.
Sau khi cửa hàng thức ăn nhanh đóng cửa, y được người quen giới thiệu đến làm trợ lý cho một đoàn phim, kết quả là gặp phải người ngày trước muốn bao nuôi y, mới biết được người này là nhà đầu tư ở đây, cuối cùng bị người đó gây sức ép rời khỏi đoàn phim.
Cuộc sống khi đó của y không được tốt lắm, thân thích cũng rất lãnh đạm, sau này y cũng tìm được một số việc khác, nhưng đều xảy ra vấn đề không thể hiểu được. Cuối cùng thành quản lí của một khách sạn xa hoa có gắn sao, kết quả là ngay thời điểm sắp thăng chức, đùng một cái liền chết.
Đường đường là sinh viên khoa quản lý kinh tế đại học Q đại danh đỉnh đỉnh, lăn lộn thành tình trạng này, coi như là quá uất ức rồi.
Y cảm giác mình nhất định là ví dụ điển hình đi ngược chiều với không ít bạn học, chỉ là về sau y rất ít đi tham gia họp lớp, người khác nghĩ như thế nào, cùng y cũng không có bao nhiêu quan hệ.
Nhưng mà, nhớ lại cuộc sống kiếp trước của y, quả thực không thể dùng chữ thảm là có thể hình dung, ngay cả chính y cũng không hiểu, rõ ràng bắt đầu đều thuận thuận lợi lợi, nhưng đến thời khắc mấu chốt liền thất bại không giải thích được, giống như là ông trời nhìn y không thuận mắt, muốn cho y xui xẻo vậy.
"Xưa nay có ai mà không chết chứ, chỉ khác là chết sớm hay chết muộn thôi a," Y thuần thục điều khiển máy vi tính, tìm tư liệu mình muốn, nụ cười nhiễm lãnh ý,
"Nhưng không thể chết vô ích như vậy được."
Sáng sớm hôm sau, y chuẩn bị quần áo, đón xe taxi, chứ không có chen chúc ở giao thông công cộng hoặc là tàu điện ngầm, nâng cao tinh thần rồi đến Hoa Đỉnh, nhìn bảng hiệu trụ sở Hoa Đỉnh kim quang lóng lánh, bảo vệ ở cửa lại vô cùng nghiêm cẩn, y sửa lại cổ áo một chút, không nhanh không chậm đi vào cửa chính Hoa Đỉnh.
Tiếp tân biết hôm nay sẽ có không ít người đến phỏng vấn, cho nên rất nhanh liền chỉ cho Lục Thừa Dư địa điểm phỏng vấn.
Sau khi vào thang máy, Lục Thừa Dư mới phát giác được trụ sở Hoa Đỉnh có chút vắng vẻ, hoàn toàn không có không khí của một trụ sở công ty lớn, đủ thấy rung chuyển lần này của Hoa Đỉnh có ảnh hưởng bao lớn, y có chút hiểu năm đó khi Hoa Đỉnh đứng dậy lần nữa, vì sao nghiệp giới lại sợ hãi và thán phục như thế.
Cách phỏng vấn còn nửa tiếng, toàn bộ người tìm việc đều ngồi chờ ở trong một căn phòng hội nghị, từ điểm này có thể nhìn ra Hoa Đỉnh đối với người mới mười phần coi trọng.
Lúc Lục Thừa Dư đi vào, bên trong đã có 6 người ngồi đó, bốn nam hai nữ, sáu người nhìn thấy y tiến đến, chỉ ngẩng đầu lên, sau đó liền cúi đầu xuống nghịch điện thoại di động.
Nét mặt Lục Thừa Dư mang theo ý cười chọn một chỗ gần đó, làm bộ không thèm để ý nhìn thoáng qua bốn phía, liền thấy ở trong một góc phòng không quá thu hút có gắn một cameras, nếu không phải y đã làm trong khách sạn một đoạn thời gian, quả thật không thể phát hiện ra nó.
Trên bàn hội nghị để một ít tài liệu màu giới thiệu Hoa Đỉnh, y lấy một quyển chậm rãi lật xem, còn không có coi được hai phút, bên cạnh liền có thêm một người.
Xin chào, Y ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, là một cô gái rất xinh đẹp.
Xin chào, Cô gái cũng lễ phép gật đầu với y, cười đáp lại một cái, học dáng vẻ của y lấy một quyển tài liệu chậm rãi đọc.
Chín giờ bốn mươi, phỏng vấn chính thức bắt đầu, tới tham gia phỏng vấn tổng cộng có mười hai người, bởi vì chỉ tuyển hai trợ lý, cho nên trong mười hai người phải loại bỏ mười người.
Lục Thừa Dư lại cảm thấy có chút nghi hoặc, rốt cuộc là tuyển trợ lý cho ai chứ?
Cho bộ phận hay là cho chi nhánh?
Hoa Đỉnh Quốc Tế còn có chi nhánh ở nơi khác, tham gia vài ngành nghề sản xuất, thế nhưng chủ yếu là về điện tử cùng bất động sản, bọn họ cho dù phỏng vấn thành công, nhưng khả năng bị điều xuống chi nhánh rèn luyện là khá lớn.
Lục Thừa Dư thừa nhận bản thân có dã tâm, cho nên y mới có thể nhân lúc Hoa Đỉnh gặp khó khăn tới phỏng vấn, đời trước xui xẻo nhiều như vậy, chắc cũng gom được chút may mắn để cho đời này chứ nhỉ?
Xã hội này rất thực tế, chỉ có đứng ở nơi đủ cao, mới có thể thanh toán được nợ cũ, mới có thể không để cho người tùy tiện ức hiếp. Y cũng không thanh cao kiểu cách, chuyện có thể lợi dụng, y sẽ không bỏ qua.
Mấy người phía trước đi vào phỏng vấn rất nhanh liền đi ra, sắc mặt không tốt lắm, thậm chí một người trong số đó mở miệng oán giận:
"Bản thân sắp bị đóng cửa, còn yêu cầu nhiều như vậy, khi dễ tôi không tìm được việc khác sao?"
Lục Thừa Dư gõ cửa hai cái, bước vào phỏng vấn, bên trong có ba nam một nữ ngồi đó, tướng mạo thoạt nhìn đều rất ôn hòa, thế nhưng chính những người như vậy mới dễ khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác, cuối cùng không tự chủ lộ ra chỗ yếu của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!