Ta bật khóc, liều mạng bò ra khỏi những bậc đá hỗn loạn chỉ để muốn quay lại nhìn hắn một lần nữa.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Trời dần sáng.
Ánh rạng đông nhạt nhòa rơi xuống mặt đất tang thương.
Trước cửa điện, xác người nằm ngổn ngang.
Một bóng người áo vàng đứng lặng giữa gió đông buốt giá, tay nắm chặt trường kiếm, đơn độc giữa bầu trời rộng lớn.
Áo bào nhuộm đẫm máu.
Kỷ Thừa nằm sóng soài trước mặt hắn, một chân bị c.h.é. m đứt.
Bốn phía là đám cấm quân quỳ sụp, tán loạn như cánh hạc vỡ đội hình.
Tạ Ngọc khẽ ho mấy tiếng, rồi bất ngờ nôn ra một ngụm máu.
Khi nhìn thấy ta, hắn vẫn cố gượng dậy.
"Thường Thường…"
Ta gắng gượng đứng dậy, vừa khóc vừa chạy đến chỗ hắn: "A Ngọc ca ca…"
Tạ Ngọc nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước:
"Thường Thường ngoan, cuối cùng cũng nhớ ra ca ca rồi…"
Dứt lời, thân thể hắn mềm nhũn, đổ ập xuống mặt đất.
15 (Ba tháng sau)
"Hoàng hậu nương nương, Tác Ninh Hề đã sinh, là một bé gái."
Đầu xuân, hoa hạnh ngoài cửa sổ đang nở rộ.
Ta cúi đầu, khâu mũi cuối cùng lên chiếc túi gấm uyên ương, rồi mới ngẩng lên hỏi:
"Hoàng thượng biết chưa?"
Cách đây không lâu, Tạ Ngọc từng nói với ta: "Bất kể nam hay nữ, đều giữ lại tại kinh thành làm con tin."
Cung nữ đáp: "Hoàng thượng đang ở Thiên Lao."
Vì trận đại chiến lần trước, ta để lại không ít thương tích.
Tối nào cũng đau đến tỉnh giấc, khiến Tạ Ngọc phải vất vả chăm sóc.
Hôm sau hắn nhất định phải đến thiên lao thăm hỏi, xem xét tình hình.
Ta cử động thân mình còn cứng đờ, hiếm hoi chủ động đến thiên lao tìm Tạ Ngọc.
Ngọn đèn dầu nhỏ lay động khiến lao ngục thêm phần u tối đáng sợ.
Ta được người dẫn tới cuối con đường nhỏ.
Tiếng Tạ Ngọc cùng Kỷ Thừa trò chuyện vọng ra, lọt vào tai ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!