Tiếng chim hót chút chít. Ánh sáng ban mai rọi vào phòng qua khe hở của bức màn che cửa sổ. Tôi đã tỉnh giấc, thế nhưng vẫn nằm khoanh tay trên giường, làm bộ mặt khó đăm đăm.
Chuyện là, tôi dường như không có ký ức về đêm hôm qua. Không, nói đúng hơn thì, không chỉ đêm hôm qua mà cả những đêm trước đó... cũng tương tự. Khi nhận ra thì đã tỉnh dậy vào buổi sáng rồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng... có lẽ, à không, là chắc chắn nhỉ? Tôi chắc chắn đã bị đo ván trước kỹ thuật thượng thừa của Veniran...
(...m
-mà..........)
Dẫu sao, kinh nghiệm làm con gái của tôi vẫn ít hơn Veniran tận 14 năm. Không lật ngược được tình thế cũng chẳng có gì phải đáng tiếc. Ừm.
"suu... suu~"
"............."
Trong khi tôi cố gắng tự thuyết phục bản thân, ở bên cạnh tôi, Veniran không biết gì vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ này, cơ mặt của tôi cũng tự nhiên giãn ra. Vừa nãy vẫn còn suy nghĩ linh tinh, vậy mà bây giờ lại bay biến hết.
(Mà, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.)
Tôi đặt môi mình lên môi Veniran thay cho lời chào buổi sáng, mặc quấn áo, chỉn chu phong thái rồi rời khỏi phòng.
Tại phòng ăn, tôi tìm thấy Kon và Nene.
"Chào buổi sáng."
Kon đang thưởng thức hồng trà, còn Nene thì vẫn đang ăn sáng . Tôi vừa chào cả hai vừa ngồi vào ví trí của mình ở hướng đối diện.
"Chào buổi sáng ạ..."
"Chào buổi sáng~"
Nene bỏ thìa xuống, giơ cả hai tay, đuôi và tai cáo lên để chào đón tôi. Ồ! Quả nhiên là Nene, mỗi ngày đều rất năng động. Nhìn thấy cô bé như vậy, tâm trạng của tôi cũng tính cực theo.
Mặt khác, trái ngược với vẻ hào sảng của Nene, Kon chỉ đáp lại với chất giọng khiêm tốn. Không những vậy, từ lúc tôi bước vào phòng ăn cho đến khi tôi ngồi xuống, ánh mắt của Kon chưa một lần chạm tôi.
A! Tất nhiên không phải là do Kon giận tôi hay gì đâu. Đôi tai và đuôi cáo của Kon đang phản ứng rất mãnh liệt, nhìn thôi cũng biết, Kon đang đón chào tôi rất năng động không thua kém gì Nene.
Nhưng... thế thì tại sao Kon lại có biểu hiện mâu thuẫn như vậy?
Ừm... chuyện kể ra thì sẽ rất dài dòng. Tóm lại, tất cả là bắt nguồn từ đề xuất của Veniran.
Veniran đã nói như thế này: Đã sinh hoạt cùng nhau dưới một mái nhà mà cứ che giấu khuôn mặt thì cũng không hay. Đồng ý là chị Masha không muốn gây chú ý ở bên ngoài, nhưng khi ở nhà thì không cần thiết phải như vậy.
Nhận thấy lời của Veniran không sai, thế nên khi ở nhà tôi đã tháo bịt mắt ra... kết quả là như hiện tại đây.
Nhưng mà, nếu chỉ phản ứng mãnh liệt thôi thì vẫn còn nhẹ nhé. Bình thường, Kon sẽ vào bếp lấy đồ ăn sáng cho tôi. Đến mức quên cả những việc bản thân thường làm... Ừm, đây đúng là một vấn đề đáng báo động!
Đã một vài phút trôi qua rồi, ánh mắt của Kon vẫn bất di bật dịch dán chặt trên tách hồng trà nguội lạnh. Kiểu này, tôi mà cứ ngồi ở đây thì chắc Kon cũng sẽ ở trong trạng thái này suốt mất.
"Kon."
"V
-Vâng ạ!"
Giọng Kon cuống quýt. Bị tôi gọi, cuối cùng ánh mắt của Kon cũng rời khỏi tách hồng trà, mặc dù vừa nhìn sang tôi mắt Kon đã đánh sang chỗ khác...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!