Hội chứng sợ côn trùng của tôi đang mỗi lúc mỗi nặng hơn kể từ khi chuyển sinh đến thế giới này. Nói đi thì cũng phải nói lại, căn hộ ở Nhật bản của tôi, tuy thuộc loại rẻ tiền, nhưng môi trường xung quanh rất sạch sẽ. Đừng nói đến những thứ như g*** hay n***, ngay cả ruồi muỗi cũng không xuất hiện.
Tôi rất thích thế giới của The World of Fantasy. Một thế giới huyền bí, mộng mơ chứa đầy những cuộc phiêu lưu kỳ bí. Từ cốt truyện cho đến lối chơi. Sự kiện và nhiều nội dung khác nữa. Tôi có thể khẳng định, TWOF chính là tựa game tuyệt vời nhất mà bản thân từng chơi.
Nhưng... côn trùng thì không được. Đây là một điểm trừ rất lớn dành cho TWOF. Đội phát triển của TWOF chắn hẳn là một lũ biến thái, hấp thụ dưỡng chất thông qua tiếng hét của người chơi. Tại sao tôi lại gắt như vậy sao? Đơn giản thôi. Vào thời kỳ đầu của TWOF, đã có rất nhiều người chơi đưa ra ý kiến phản đối về độ hoạ quá thực tế của lũ côn trùng. Nhưng cách mà đội phát triển đáp lại người chơi là... nâng cấp chuyển động cho chúng trông thật hơn.
Sau sự kiện kể trên, người chơi không còn đưa ra ý kiến phàn nàn về vụ việc nữa... vì biết nó vô ích. Lúc ấy, tôi cũng chỉ biết chấp nhận. Lặng lẽ tránh xa những hầm ngục xuất hiện côn trùng. Đó là trong game. Hiện thực đương nhiên không thể kén chó chọn mèo.
Tôi đã rất cố gắng. Kể từ lúc ở dưới Abyss, tôi đã rất cố gắng. Thế nhưng, quả nhiên... tôi đã không thể tự lừa dối chính mình. Sự thật là sự thật. Không thể che đậy sự thật bằng giả dối được. Dù có sở hữu sức mạnh cheat đi nữa, sợ thì vẫn sợ thôi!
Đương nhiên, tôi không có ý định chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi của mình. Ít ra thì tôi vẫn đủ sức huỷ diệt những sinh vật gớm ghiếc đó. Chấp nhận nỗi sợ và tìm cách khắc phục, đây chính là trạng thái hiện tại của tôi.
Kỳ thực... tôi cũng không biết bản thân đang nói cái quái gì. Tóm lại, tôi đã mất kiểm soát. Khi nỗi sợ vượt quá mức độ cho phép, con người có khả năng bị mất kiểm soát. Tôi đã học được một điều mới. Nahaha...
Thứ mà tôi muốn nói ở đây là... tôi đã mất kiểm soát trước ông quản gia. Tôi đã phơi bày hình thái . Chưa hết, theo như những gì ông quản gia kể lại, tôi đã dùng toàn bộ nguyên tố, dung hợp thứ gì đó trông giống hố đen, nghiềng nát người nhện một cách không khoan nhượng. Hố đen là lời của tôi, ông quản gia đã miêu tả một thứ gần giống vậy... có điều, tại sao tôi không biết bản thân có thể gọi ra thứ ma pháp ấy chứ??
Đằng nào đi nữa, bây giờ có than vãn thì mọi chuyện cũng đã rồi. Thay cho chi phí bịt miệng ông quản gia, tôi đã hứa mỗi năm sẽ gửi hoa Veniran đến, chúc mừng sinh nhật tiểu thư Veniran. Nhân tiện thì, Hội sẽ thay tôi gửi hoa. Tôi là một mạo hiểm giả không rõ danh tính. Không thể tự ý gửi đồ cho quý tộc mà không có Hội đảm bảo.
Chung quy thì bên trên chính là toàn bộ những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhận phần thưởng, cứ thế về nhà luôn mà không làm gì khác.
"Chào buổi sáng, chị Marisa."
"Chào buổi sáng. Đây, thư của em."
"Thư?"
"Sáng nay, đích thân ngài quản gia Claude đã xuất hiện và nhờ chị."
Tôi nhận phong thư từ chị Marisa. Sau khi quan sát mặt trên và mặt dưới, tôi phát động ma thuật kết giới, cắt ngang con dấu được in bằng sáp đèn cầy, rồi từ tốn lấy lá thư được gấp chỉn chu ra khỏi phong bì.
(...........)
Đọc lướt qua nội dung trong thư, tôi bối rối nhìn chị Marisa.
"Chị Marisa... tiểu thư của gia đình tử tước mời em đến tề thự vì muốn trực tiếp nói lời cảm ơn... cái này, em có thể từ chối không?"
"Hê... đó không phải là một điều vinh dự sao? Hơn nữa, người ta cũng có ý tốt muốn gửi lời cảm ơn. Không đến sẽ là thất lễ đấy."
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ không lưỡng lự như này đâu. Được gặp tiểu thư quý tộc đấy! Một cơ hội rất hiếm!! Dại gì mà bỏ qua sự kiện tuyệt vời như thế chứ!!!
Hôm qua... nếu sự việc ấy không xảy ra, có lẽ tôi đã thoải mái chấp nhận lời mời này.
"Em hiểu rồi. Quả thật, không nên từ chối lòng tốt của người khác."
"Ừm, ừm, phải vậy chứ. Được quý tộc để mắt là vinh như đối với mạo hiểm giả đấy. Cố gắng lên nhé!"
Trong thư không đề cập đến trang phục. Ăn mặc như bình thường chắc cũng không có vấn đề gì. Tạm biệt chị Marisa, tôi rời khỏi Hội. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định đi đến cửa hàng trang phục.
"Xin chào... tiểu thư. Cho hỏi tiểu thư cần gì ạ."
Chào đón tôi là một cô gái nhỏ... không, là tộc Hobbit (người tí hon) nhỉ? Trong thế giới The World of Fantasy, tộc Hobbit được biết đến như những người thợ may lành nghề. Không lạ gì khi có một cô gái tộc Hobbit xuất hiện ở cửa hàng trang phục.
"Tôi muốn mua trang phục. Trang phục phù hợp để gặp quý tộc."
"Nếu là vậy, xin mời tiểu thư đến hướng này ạ."
Cô gái Hobbit hồ nghi ngước nhìn bịt mắt của tôi, song vẫn nở nụ cười xã giao và bắt đầu dẫn đường. Đúng là chuyên nghiệp. Dù ở trong tình cảnh nào cũng giữ nguyên thái độ chuyên môn.
"Ở đây là trang phục mới của tháng này. Toàn bộ đều là những đứa trẻ mà tôi cảm thấy rất hài lòng. Nếu cần thử trang phục, tiểu thư hãy nói với tôi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!