Hoàn tất thủ tục mua nhà, vẫn như mọi thường, tôi đến khu vực con hẻm gần hàng thịt xiên để tìm những đứa trẻ. Thời khắc đã là chiều tà, nếu đúng là như mọi thường, lũ trẻ sẽ ở đây chờ đợi tôi... thế nhưng, khi tôi đến con hẻm, ở đó chẳng có bóng dáng của một ai.
(Thật kỳ lạ... vào giờ này, những đứa trẻ luôn đợi mình ở đây mà.)
Với một tay cầm túi thịt xiên, tôi đi vào sâu bên trong con hẻm. Càng vào sâu, không khí bên trong con hẻm càng u ám, mùi hôi thối cũng nổi bật hơn. Nghĩ đến việc, những đứa trẻ phải sinh sống ở một nơi như thế này, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.
(Không tìm thấy...)
Tôi đã đi khắp mọi ngóc ngách trong con hẻm, dẫu vậy vẫn không tìm thấy những đứa trẻ, chúng như thể đã biến mất khỏi chốn này vậy.
(Sao bây giờ...)
Bình thường lũ trẻ ở đâu, thành thật tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết, chúng thường tụ tập tại con hẻm này để ngắm nhìn hàng thịt xiên, chờ đợi ai đó đánh rơi xiên thịt mà thôi.
"Bà chủ, bà có thấy mấy đứa trẻ ở con hẻm kia không?"
"Ta cũng không để ý..."
Không còn cách nào khác, tôi quay lại hàng thịt xiên, thử hỏi bà chủ. Bà chủ chỉ lắc đầu, làm vẻ mặt khó xử và trả lời như trên.
"Cảm ơn bà chủ."
"Không có gì."
Tạm biệt bà chủ hàng thịt xiên, tôi tiếp tục đi lang thang, với hi vọng sẽ tìm được lũ trẻ hoặc cậu bé thủ lĩnh.
Khoảng một giờ hoặc hai giờ? Đến cả tôi cũng không nắm rõ thời gian đã trôi qua. Tôi chỉ biết, bản thân đã đi lang thang ở khắp nơi để tìm kiếm lũ trẻ.
Quả nhiên, tôi không ngốc đến mức có thể suy nghĩ lạc quan trong tình huống này. Ban đầu, cho rằng là trùng hợp thì tạm chấp nhận được, nhưng nhiều giờ liền vẫn không tìm thấy... tôi chỉ có thể đi vào kết luận, lũ trẻ đã gặp phải điều gì đó thôi.
(Nơi đây là...?)
Khi nhận ra, tôi đã dừng chân tại một con phố xa lạ. Dường như, do mải chú tâm tìm lũ trẻ mà tôi đã đi lạc đến đây.
(Hôm nay về thôi...)
Bầu trời lúc này đã dần ngả sang màu xanh đậm. Nghĩ bụng hay là để mai lại tìm tiếp, tôi xoay người định trở về con đường đã đi qua... vào đúng khoảnh khắc đó, một chiếc xe ngựa chở hàng phóng đến lướt ngang qua tôi.
(... ửm?!)
Mọi việc dường như chỉ là một sự tình cờ. Tôi tình cờ nhìn qua cổ xe ngựa. Rèm che phía sau cổ xe ngựa tình cờ bị gió cuốn lên. Thế rồi, tôi tình cờ nhìn thấy bên trong cổ xe ngựa...
(Cô bé đó... chẳng phải là một trong hai cô bé luôn nắm tay nhau sao?!)
Có hai cô bé khá đáng yêu trong đám trẻ mồ côi. Vì cả hai luôn thân thiết nắm tay nhau, nên tôi rất có ấn tượng với hai cô bé này.
(Tóm lại, phải bám theo cổ xe ngựa chở hàng đó.)
Vận dụng tối đa khả năng của , tôi gia tốc và đuổi theo cổ xe ngựa kia. Rút ngắn đến tầm 2-3 mét, tôi duy trì tốc độ, không để cổ xe ngựa rơi ra khỏi tầm nhìn của bản thân. Mặc dù cách thức này có hơi miễn cưỡng đôi chút, nhưng tôi chẳng có thời gian đâu mà nghĩ ngợi nữa.
(Ra ngoài cổng thành vào giờ này sao?)
Cổ xe ngựa dừng lại trước cổng thành. Một tên lính gác cổng đến gần. Tôi nghĩ tên lính gác cổng sẽ kiểm tra hàng hóa trong cổ xe ngựa. Ấy nhưng, tên lính lại chỉ nhận một chiếc túi da từ gã đánh xe. Chưa kiểm tra mà đã để xe ngựa rời đi.
(Quá đáng nghi.)
Phát động của , tôi bay qua khỏi tường thành, rồi mau chóng đáp xuống mặt đất, tiếp tục đuổi theo cổ xe ngựa.
Cứ thế mà luôn cũng được. Nhưng như vậy, tôi sẽ không thể tung hết tốc lực. Nghĩ đến trường hợp vạn nhất, tôi quyết định đuổi theo bằng đường bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!