Chương 33: Trẻ Mồ Côi

"A, là chị bịt mắt~♪"

"Chị bịt mắt, hôm nay chị lại cho tụi em đồ ăn ạ?"

"Đúng vậy đó, em tập hợp mọi người lại giúp chị nhé~"

Tôi xoa đầu cậu nhóc lanh lợi nhất. Trong đám trẻ vô gia cư sinh sống ở khu vực này, cậu nhóc giữ vài trò tựa như thủ lĩnh. Nhờ cậu nhóc là biện pháp nhanh nhất để tập hợp lũ trẻ vô gia cư, tôi đã học được điều này thông qua nhiều lần phát đồ ăn như thế này.

Tại thành phố cảng Ezeruhi này dường như không tồn tại những cơ sở hay tổ chức nhận nuôi trẻ mồ côi. Mỗi ngày ra ngoài đều trông thấy đám trẻ mồ côi nhỏ dãi nhìn hàng thịt, nhặt đồ ăn thừa, hoặc cố gắng hướng dẫn khách du lịch để được cho đồ ăn thừa... tôi cảm thấy sót thương dữ lắm.

Dĩ nhiên, tôi đã thử đi tìm trại trẻ mồ côi, trại tế bần... nhưng kết quả là không tìm thấy. Vì không nghĩ ra được biện pháp nào hay ho hơn, tôi đành phải phân phát thức ăn như này, như một biện pháp tạm thời.

Nhưng mà nhé, đám trẻ này công nhận rất ngoan. Chẳng biết chúng học kính ngữ từ đâu nữa. Lần đầu bắt chuyện, tôi đã không khỏi bất ngờ. Và đây cũng chính là lý do, tôi phân phát đồ ăn mỗi ngày. Giả như đám này là đám con nít quỷ láu cá, e rằng cho dù có cảm thấy sót thương đến đâu, tôi cũng sẽ không tích cực hành động như thế này đâu.

"Vâng, em sẽ tập hợp một người ngay ạ!"

Cậu nhóc mỉm cười tỏa nắng. Dù mái tóc nâu không được tắm gọi thường xuyên đã trở nên khô cứng và khuôn mặt lấm lem bẩn, song cậu nhóc vẫn không đánh mất đi vẻ ngây thơ, phấn khởi chạy đi gọi bạn bè... Đứng từ xa ngắm nhìn khung cảnh đó, con tim đã bị chai sạn bởi những năm tháng làm việc tại công ty đen của tôi cũng tự nhiên được thanh tẩy.

Trông không giống, nhưng tôi rất thích trẻ con đấy. Đặc biệt là những bé gái. Này, nói là nói vậy, chứ tôi không phải là lolicon đâu nhé. Đừng vội kết luận.

Trong lúc chờ đợi đám trẻ tập hợp, tôi mở UI và đưa ý thức vào icon của . Ngay lập tức, giao diện của hiện lên. Tôi thử vào mục món ăn, mua tầm <+100 Bánh mì (mềm)>.

Một dòng thông báo xuất hiện trên Log. Đồng thời, 100 ổ bánh mì (mềm) đã được thêm vào ô chứa trong của tôi.

(Ừm, xem ra chức năng cửa hàng hoạt động bình thường...)

Mấy đứa trẻ chỉ có thể uống nước tại giếng nước ở trung tâm thành phố. Bánh mì được bán ở quanh đây tương đối cứng, dùng cùng với xúp là chủ yếu. Quả nhiên, chỉ thịt xiên thì không đủ lấp đầy cái bụng đói của đám trẻ, nhưng tôi cũng không thể phát bánh mì cứng cho chúng được. Khá năng mắc nghẹn là rất cao.

Coi như sẵn tiện thử chức năng , cũng như vì bọn trẻ, tôi đã chọn mua .

"Em đã tập hợp mọi người lại rồi ạ!"

Cậu nhóc khịt mũi. Hai nắm tay bóp chặt giơ lên phía trước. Vẫn như mọi thường, tôi xoa đầu của cậu nhóc, rồi đưa mắt nhìn ra phía sau. Con hẻm nhỏ lúc này đã được lấp đầy bởi những đứa trẻ ăn vận rách rưới.

"Của các em đây."

Tôi đưa túi thịt xiên và phân phát bánh mì trong . Nhân tiện, cách lấy vật phẩm từ cũng giống như (Từ giờ tôi sẽ gọi là Storage cho gọn). Một vòng xoáy bất ngờ xuất hiện giữa không gian, tôi chỉ việc đưa tay vào và ý thức thứ muốn lấy ra.

"Chị bịt mắt siêu ghê! Vừa rồi là ma thuật ạ?"

"Đúng vậy đó. Nào, phân phát đều cho mọi người nhé."

"Vâng~"

Đám trẻ hăng say phụ giúp nhau san sẻ thịt xiên, bánh mì. Sau khi phân phát hoàn tất, trên khuôn mặt của đứa nào cũng đều ánh lên nụ cười. Chúng vừa ăn ngấu nghiếng, vừa nói cười vui vẻ với nhau.

"Bánh mì này mềm ghê~"

"Chưa bao giờ được ăn bánh mì mềm như thế này!"

"Cảm giác như tan ra trong miệng~"

"Thịt ngon quá!"

Cuối cùng, đám trẻ đồng loạt cúi đầu trước tôi "Cảm ơn chị bịt mắt rất nhiều ạ!" và giải tán. Nhìn đám trẻ rời đi với nụ cười trên hạnh phúc trên môi, tôi tin rằng hành động của bản thân đã đúng.

(Nhưng...)

Chỉ như vậy vẫn chưa đủ. Tôi vẫn chưa giải quyết được vấn đề gốc rễ. Bọn trẻ không có nơi nương tựa. Tuy ăn đã được giải quyết, nhưng vẫn còn mặc và ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!